"Giai Tuệ!" Tiếu Nhiễm thấy một màn như vậy.
Cô lập tức đứng lên, muốn đuổi theo.
Cố Mạc một tay kéo cô vào lòng, mạnh mẽ giam cô ở trên đùi.
"Đôi mắt Nhã Tuệ hồng hồng, giống như đang khóc." Tiếu Nhiễm lo lắng nói.
Cố Mạc ghé vào bên tai cô, thâm trầm nói: "Nha đầu ngốc, tình yêu của người khác chúng ta không cần chen chân vào. Để cho bọn nó tự mình giải quyết đi."
"A...." Tiếu Nhiễm gật gật đầu.
Cố Mạc nói có chút đạo lý.
Nếu Giai Tuệ vẫn bài xích Cố Nhiên, bọn họ có chết cũng vô dụng.
Xem chừng Cố Nhiên chỉ có thể tự mình nỗ lực mà thôi.
"Chúng ta đây về nhà chứ?" Cố Mạc hỏi ý kiến Tiếu Nhiễm.
Chân của anh tuy có thể đi được, nhưng vẫn không nên làm mấy cái loại hoạt động lớn như khiêu vũ này.
Tiếng chuông giao thừa đã vang lên, ngồi ở đây cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Anh muốn thời gian còn lại chỉ thuộc về hai người
"Được." Tiếu Nhiễm lập tức đứng lại, tìm kiếm Cố Tương ở giữa sân nhảy."Cố Tương đâu rồi?"
"Vừa mới còn khiêu vũ ở đây mà." Cố Mạc cũng kỳ quái nhìn về phía sân nhảy.
"Xem ra bọn họ lại bỏ rơi hai chúng ta rồi." Tiếu Nhiễm ôm lấy cổ Cố Mạc, giả bộ buồn bã nói:"Chúng ta làm sao về nhà đây?"
"Cố Tương sẽ biết đường trở về." Cố Mạc chắc chắn nói.
Cố Tương không phải một cô gái dễ động lòng. Thuật theo đuổi của những người đàn ông này đã sớm bị con bé viết đến mục nát trong tiểu thuyết của nó rồi.
Cho nên có thể khiến cho Cố Tương tâm phiền ý loạn, chỉ có thể là Tần Viễn Chu kia.
Mà Tần Viễn Chu kia, nghe nói muốn cùng con gái của vị bộ trưởng nào đó kết hôn.Thời điểm mấy ngày trước tại thành phố B, nghe nói người ta còn rất có hứng thú với chuyện này, trong lòng anh liền lo lắng, còn có ý định muốn giữ lại trái tim cho Cố Tương.
"Vậy thì cùng đi." Tiếu Nhiễm dựa sát vào trong lòng Cố Mạc, an tâm cười nói.
Trong toilet nam tại quán bar, Cố Tương vô cùng bá đạo níu chặt lấy cà vạt của Tần Viễn Chu, phẫn nộ kêu lên: "Vừa rồi có phải là anh hay không?"
Tần Viễn Chu xấu hổ, tim đập loạn nhịp.
Cố Tương tức giận đá anh một cước: "Trả lời tôi!"
"Em... Quên đi..." Tần Viễn Chu nhịn xuống đau đớn trong lòng.
Nhìn Tần Viễn Chu lạnh lùng, lửa giận trong lòng Cố Tương càng cao.
Anh đây là làm cái gì?
Nếu muốn kết hôn với thiên kim nhà Phó Bộ Trưởng kia, tại sao còn muốn trêu trọc cô?
Cố Tương đột nhiên dí sát vào, kịch liệt cắn lấy đôi môi của Tần Viễn Chu, dùng lực mà cắn, mãi cho đến khi cô nếm được mùi máu tươi trong miệng, lúc này mới ngạo mạn nói: "Quên đi! Tạm biệt!"
Nói xong, Cố Tương liền tiêu sái xoay người, cũng không quay đầu lại, đi trở về quán bar.
Tần Viễn Chu hai tay buông thõng bên người, gắt gao nắm thành quả đấm.
Nếu đã không có tự do, anh không nên gặp lại cô.
Vừa nhìn thấy cô bị một đám đàn ông nhiệt tình uốn éo vây quanh, anh liền vô cùng ghen tị, ghen tị đến phát điên.
Cho nên mới mất đi lý trí, thừa dịp tắt đèn liền hôn cô.
Khi đèn còn chưa sáng anh liền khôi phục lại lý trí, hốt hoảng rời đi.
Thống khổ trên môi nhắc nhở anh sự điên cuồng vừa rồi.
Cô đối với anh, cũng động tâm sao?
Tần Viễn Chu gắt gao nhắm mắt lại, suy nghĩ về cuộc đời của chính mình.
Học tập, làm việc, cưới vợ... Cơ hồ tất cả mọi thứ của anh đều bị ba mẹ sắp đặt. Người ở bên ngoài nhìn vào thì thấy vô cùng tốt đẹp. Nhưng chỉ có anh mới biết, anh có bao nhiêu là thân bất do kỷ.
Một cuộc hôn nhân thương mại chỉ có hai bên cha mẹ là cao hứng.
Không chỉ anh muốn phản kháng, mà bọn họ đều không chờ mong cuộc hôn nhân này, làm sao có hạnh phúc khi cả cô dâu và chú rể đều đã có người trong lòng?
Nhưng bọn họ không chống lại nổi cường quyền.
Kháng hôn, liền bị trưởng bối lấy cái chết để uy hiếp, đào hôn, liền bị người nhà bắt trở về.
Tóm lại, hai người bọn họ cả đời này, vĩnh viễn cũng sẽ bị sợi dây mang tên lợi ích trói chặt, ai cũng đừng hy vọng thoát khỏi.