“Nghe lời em.” Cố Mạc xoa xoa mái tóc Tiếu Nhiễm, vẻ mặt sủng nịch cười nói. Ngay lúc Cố Mạc đỗ xe muốn đưa Tiếu Nhiễm vào khách sạn, di động của anh đột nhiên đổ chuông.
“Cố Mạc, mẹ cùng dượng đến đây muốn nhìn Tiếu Nhiễm một chút, con đưa con bé qua ngồi một lát đi.” Thanh âm lạnh lùng của Chu Cầm truyền đến.
“Vâng, mẹ.” Cố Mạc sau khi cúp điện thoại, bất đắc dĩ nhún vai.
Mẹ và dượng bình thường công việc bận rộn, anh thì lại càng bận rộn hơn, cho nên sau khi kết hôn anh cũng chư từng gặp bọn họ, cũng chính vì vậy mà Tiếu Nhiễm chưa được gặp qua mẹ và dượng.
“Làm sao vậy?” Tiếu Nhiễm nhìn thấy Cố Mạc lại bắt đầu khởi động xe, tò mò muốn biết.
“Mẹ và dượng muốn gặp em. Chúng ta trở về một lát.” Cố Mạc đặt lên trán Tiếu Nhiễm một nụ hôn, trong giọng nói có chút tiếc nuối.
Anh thực sự không muốn trở về, anh nghĩ chỉ muốn lập tức ôm Tiếu Nhiễm lên phòng. Bọn cũng đã đến cửa khách sạn rồi!
“ Muốn em đi gặp mẹ với dượng sao?” Tiếu Nhiễm lập tức có chút khẩn trương.
Dượng hẳn là biết thân phận của cô, chỉ là không đoán được cô mới là hung thủ.
Cô bắt đầu lo lắng khiến cho lòng bàn tay đổ mồ hôi hột.
“Cha mẹ chồng cũng đã gặp qua, gặp bọn họ thì em sợ cái gì?” Cố Mạc ôm Tiếu Nhiễm, không ngừng hạ xuống trên mặt cô những nụ hôn vội vã. “Yên tâm! Không có việc gì đâu! Toàn bộ quá trình anh sẽ luôn ở bên cạnh em.”
Tiếu Nhiễm khẩn trương lúc này mới thoáng tốt hơn một chút.
Cố Mạc một tay ôm cô, một bên chuyển tay lái, đi vào đường quốc lộ.
Về đến nhà, Cố Mạc nắm chặt lấy bàn tay Tiếu Nhiễm, đưa cô vào trong.
Trong phòng khách trừ bỏ có ba mẹ Cố, bà nội Cố, còn có một đôi vợ chồng hơn 50 tuổi.
Tiếu Nhiễm khẩn trương ôm lấy cánh tay Cố Mạc, đứng ở bên cạnh anh.
“Bé con, đây là cô, chú.” Cố Mạc vỗ nhẹ lên tay cô giới thiệu, “Cô, chú, đây là Tiếu Nhiễm.”
“Cô, chú!” Tiếu Nhiễm hơi cúi người, lo lắng theo sát chào hỏi. Bộ dáng cô Cố cùng bà nội Cố rất giống nhau, chỉ là nhiều hơn một phần giỏi giang cùng thành thục. Dáng người chú khôi ngô, bụng có chút to, vừa thấy liền biết là một quan lớn, có chút khéo léo cùng lão luyện. Bố chồng tuy là viện trưởng bệnh viện, nhưng cô lại không cảm giác được sự khôn khéo này.
Cố Hoài Cẩn cười vươn tay với Tiếu Nhiễm, lôi kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình: “Bộ dáng cũng khá được.”
Có lẽ là do Cố Hoài Cẩn cười lên rất giống với bà nội Cố, cho nên hoảng hốt trong lòng Tiếu Nhiễm cũng lập tức tan biến. Cô cười khẽ nói: “Cô cũng rất đẹp.”
“Cái miệng nhỏ này cũng thật ngọt!” Cố Hoài Cẩn dùng sức nhéo nhéo đôi má Tiếu Nhiễm.”Cô bình thường cũng khá bận, chỉ bớt được chút thời gian đến đây cho nên vẫn chưa gặp được con. Nghe ba con nói Tết này liền cử hành hôn lễ, cô cố ý cùng với chú con từ chối tiệc tùng qua đây. Thật đúng là đứa nhỏ khiến người ta yêu thích. Bà nội vẫn luôn ở bên tai cô khen ngợi con không dứt.”
“Bà nội vốn yêu ai yêu cả đường đi. Con kỳ thật cũng không có tốt như vậy.” Tiếu Nhiễm khiêm tốn nói. Bà nội là người hiểu rõ Cố Mạc nhất, cho nên chỉ cần là Cố Mạc thích, bà nội cũng sẽ thích. Cô chưa bao giờ cảm thấy mình tốt. Nếu so sánh với Tưởng Y Nhiên, cô thực sự chỉ là con nhóc bình thường đến không thể bình thường hơn.
“Cô cũng yêu ai yêu cả đường đi.” Cố Hoài Cẩn xoa xoa mái tóc của Tiếu Nhiễm, trong mắt tràn ngập ý cười vui mừng.
“Hoài Cẩn, em đã thích cháu dâu như vậy sao còn không đưa quà gặp mặt?” Tôn Kiên cười cười ném qua cho bà xã một cái ánh mắt.
Cố Hoài Cẩn lúc này mới nhớ tới. Bà liền cởi chiếc vòng phỉ thúy đeo trên cổ tay xuống đeo vào trên cổ tay Tiếu Nhiễm: “Cô cũng không có đồ gì đáng giá cả. Đây là vật bà nội cho cô lúc cô gả cho chú con. Cô vẫn luôn nghĩ để giành nó cho cháu dâu Cố gia. Giờ cũng đã đến lúc rồi.”