Nhìn đến bác sĩ Trần đi ra khỏi phòng giải phẫu, Cố Mạc lập tức đỡ Tiếu Nhiễm dậy, tiến lên phía trước, lo lắng hỏi: "Lão Trần, như thế nào?"
"Bệnh tình đã ổn định lại, nhưng khả năng là tạm thời vẫn chưa tỉnh dậy được."
"Tạm thời... Vẫn chưa tỉnh lại?" Tiếu Nhiễm mờ mịt nhìn bác sĩ Trần, lặp lại lời nói của ông.
Tạm thời, là có ý tứ gì?
"Cố Mạc, chúng tôi nhất định sẽ tận lực. Bệnh nhân bị tắc nghẽn cơ tim nghiêm trọng, thậm chí nếu tới chậm thêm một giờ nữa, sợ là sẽ hết cách xoay chuyển." Bác sĩ Trần thật lòng nói.
"Cảm ơn!" Cố Mạc thành khẩn nói lời cảm ơn.
Tắc nghẽn cơ tim?
Vô cùng nghiêm trọng?
Nghe được lời bác sĩ nói,lòng bàn chân Tiếu Nhiễm mềm nhũn, suýt chút nữa thì ngã sấp xuống.
Cố Mạc khẩn trương đỡ lấy cô: "Nha đầu, bênh tình của ba đã ổn định lại, chỉ là tạm thời vẫn chưa tỉnh dậy thôi. Rồi sẽ tốt thôi! Nhất định sẽ tỉnh lại!"
Tiếu Nhiễm nở nụ cười trắng xanh đối với Cố Mạc, nhẹ đến nỗi tưởng trừng như hạt bụi phảng phất trong vũ trụ.
Tiếu Lạc tiến lên phía trước, lòng bàn tay nắm chặt, bất an liếm liếm môi: "Bác sĩ Trần, ba tôi đã tỉnh lại. Đúng không?"
"Chúng tôi đã xây ba giá đỡ tim cho bệnh nhân, tạm thời có thể khống chế được bệnh tình."
Nghe thấy lời bác sĩ Trần nói, tim Tiếu Lạc giống như ngừng đập, giống như vừa nhảy từ trên vách núi đen xuống, một loại khủng bố gào thét đang bủa vây lấy cô ta.
Ba không chết?
Kia, vậy cô ta phải làm sao bây giờ?
Ở lại, ba mà tỉnh dậy toàn bộ mọi chuyện đều sẽ bị vạch trần.
Chạy trốn?
Đi tìm mẹ?
"Tiếu tiểu thư!" Tiểu Trương một tay giơ chai truyền dịch, một tay đỡ lấy Tiếu Lạc.
"Cảm ơn! Nghe thấy ba thoát khỏi nguy hiểm, tôi rất cao hứng." Tiếu Lạc nở một nụ cười nhàn nhạt, suy yếu đáp.
"Vậy sao?" Cố Mạc trào phúng nhìn thoáng qua Tiếu Lạc, "Tôi như thế nào lại cảm thấy biểu tình của cô là giống như sợ hãi vậy?"
"Em... Trước là sợ hãi. Em sợ ba không qua được." Tiếu Lạc cứng rắn nặn ra hai giọt nước mắt, thê lương đáp.
Cố Mạc chỉ là lạnh lùng nhìn thoáng qua Tiếu Lạc, tiện ôm lấy Tiếu Nhiễm, ngồi trên ghế dựa chờ đợi.
Tiểu Trương giơ chai dịch đi theo Cố Mạc, cho nên không thể không buông Tiếu Lạc ra.
Tiếu Lạc mất đi chỗ dựa, thiếu chút nữa thì ngã sấp xuống đất.
"Thực xin lỗi." Tiểu Trương tự biết mình đã sai nên liền khẩn trương giải thích.
Tiếu Lạc ổn định bước đi, suy yếu ôm trán nói: "Không sao. Đầu tôi hơi choáng, tôi muốn ngồi một chút."
Nói xong, Tiếu Lạc liền ngồi xuống bên cạnh Cố Mạc.
"Ba không có việc gì thật sự là quá tốt rồi." Tiếu Lạc cười nói.
"Cũng may là ba đã nhặt lại được một cái mạng." Tiếu Nhiễm dựa vào trước ngực Cố Mạc, nén lệ nói.
Tắc nghẽn cơ tim, tùy lúc đều có thể đoạt đi tính mạng của người khác.
Cô ta sao có thể cao hứng được?
Tiếu Lạc không khỏi cũng quá lạc quan đi!
Không lâu sau, Tiếu Bằng Trình liền được hộ sĩ đẩy ra ngoài.
Tiếu Nhiễm lập tức nhảy xuống khỏi đùi Cố Mạc, nhanh chân chạy tới: "Ba!"
"Đừng!" Cố Mạc giữ chặt lấy Tiếu Nhiễm, "Không cần đánh thức ba. Ông ấy vừa mới thoát khỏi cơn nguy hiểm, tim còn rất suy yếu."
Tiếu Nhiễm lập tức cắn chặt môi, vịn giường bệnh, đau lòng nhìn khuôn mặt không còn một giọt máu của Tiếu Bằng Trình.
"Anh rể, ba thật nghiêm trọng như anh nói sao?" Tiếu Lạc nước mắt ngắn, nước mắt dài cũng đều rơi xuống.
"Tôi sẽ không nói chuyện giật gân." Cố Mạc nghiêm túc phụ giúp đẩy giường bệnh đến thang máy.
Tiếu Lạc trầm tư vài giây, xong cũng chạy theo sau Tiếu Nhiễm, đi vào thang máy.
Tiếu Bằng Trình đột nhiên mở to mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Tiếu Lạc đang đứng ở thang máy, đôi tay run rẩy giơ lên: "Mày... Mày..."
"Ba, người không nên kích động, yên tâm tĩnh dưỡng. Kích động bây giờ không có lợi đối với việc dưỡng bệnh của ba.” Tiếu Lạc bối rối liếm môi, vội vàng khuyên nhủ Tiếu Bằng Trình.
Cô ta sợ Tiếu Bằng Trình sẽ nói ra toàn bộ mọi chuyện.
Tiếu Bằng Trình kêu "Mày" được vài tiếng, không đợi Tiếu Nhiễm phản ứng kịp, liền chìm sâu vào hôn mê.