Lúc món tôm hùm được bưng lên, Cố Mạc liền xắn tay muốn bóc tôm.
Tiếu Nhiễm nhanh tay ngăn cản Cố Mạc:”Cố Mạc, tôi không muốn ăn.”
“Em thích ăn!” Cố Mạc cau mày nhìn Tiếu Nhiễm.
“Đúng hơn là tôi yêu người bóc tôm. Cố Mạc, tình cảm phai nhạt, cảm giác kia liền phai nhạt. Tôi không còn thích ăn tôm nữa.” Tiếu Nhiễm cười cay đắng.
Cố Mạc nghe xong, cố chấp bóc tôm.
Mặc kệ cô ăn hay không, anh vẫn muốn cưng chiều cô.
“Anh cần gì phải như vậy?” Tiếu Nhiễm nước mắt vòng quanh nói.
Cố Mạc bóc một đĩa tôm lớn, nhưng Tiếu Nhiễm không động vào một miếng.
Tim Cố Mạc như bị dao găm vào, đau đớn nhức nhối.
Tiếu Nhiễm không để cảm giác của Cố Mạc vào mắt, không còn hứng thú với một bàn đầy mỹ thực, buông đũa xuống nói:”Tôi no rồi.”
“Thật sự không thể như trước kia sao?” Cố Mạc thất bại hỏi.
“Đúng! Anh bóc nhiều tôm như vậy, chắc đói lắm rồi! Ăn thong thả, tôi đi trước.” Tiếu Nhiễm nói xong, liền đứng dậy, khập khiễng đi ra ngoài.
Sau khi Tiếu Nhiễm rời đi, Cố Mạc ảo não gạt một đĩa đầy tôm sang một bên.
Phục vụ nhìn Cố Mạc tràn ngập sự đáng tiếc.
Anh bỏ ra một khoản lớn mua món tôm hùm cay rồi lại ngồi bóc chân thành như vậy, đã không được đáp lại lại còn phá hư cả bàn mỹ thực.
Tiếu Nhiễm ngồi trong xe taxi, trong mắt đầy sự thương tâm.
Lúc cô cự tuyệt Cố Mạc, trong tim như rỉ máu.
Thật sự không thể như trước được nữa.
Cho dù cô vừa ăn tôm anh bóc, hương vị cũng đã thay đổi.
Cô ăn vào không còn cảm giác hạnh phúc nữa.
Tài xế đột nhiên mở nhạc, “Hà cớ phải ở bên nhau” của Trương Kiệt.
Nghe ca từ buồn bã, Tiếu Nhiễm rốt cục cũng rơi lệ đầy mặt.
“Hà cớ phải ở bên nhau
Chạy trốn cả cuộc đời
Mới khiến cho đêm nay dường như trống rỗng
…”
Một đêm trằn trộc, không có một ngày nào ngủ ngon.
Tiếu Nhiễm hai mắt gấu trúc ngồi dậy, đi rửa mặt, khập khiễng đi xuống nhà.
Trong bếp chỉ có mỳ ăn liền, trứng gà cũng hết.
Cô cười chua chát.
Chờ nước sôi, cô liền ngồi ngẩn người.
Cô có thể không cần sống kham khổ như vậy, chỉ cần cô gật đầu, Cố Mạc sẽ giang rộng tay ôm cô.
Nhưng cô không muốn quay đầu.
Bởi vì hiện tại quá khốc liệt, ít ra thế này sẽ không làm trái tim bị thương.
Cô giống như con ốc sên, trốn vào trong cái vỏ cứng không dám ra ngoài, sợ bị tổn thương.
Khi tiếng kêu báo nước sôi vang lên thì Tiếu Nhiễm mới bừng tỉnh. Cô vội vàng bỏ mỳ ăn liền vào, mở hộp ra vị ra cho một ít vào mỳ.
Bởi vì mầy ngày này đều ăn mỳ ăn liền, trình độ nấu ăn của cô đã tiến bộ đến mức có thể phân biệt được gia vị.
Có lẽ đây là thu hoạch duy nhất trong mấy ngày gian khổ này?
Hồi còn ở B thị, ít nhất còn có anh họ chăm sóc, trở lại A thị, chỉ có một mình cô đơn.
Bưng mỳ ăn liền đã nấu xong, lê chân đi đến bàn ăn, cô vừa đặt đồ xuống, thì nghe thấy tiếng chuông cửa reo vang.
Sớm như vậy, là ai chứ?
Tiếu Nhiễm xoa xoa tay, cố gắng lê ra ngoài mở cử.
Ngoài cửa lớn, là một nhân viên đưa hàng của tiệm đồ ăn nhanh.
“Cô là Tiếu Nhiễm?”
“Là tôi.” Tiếu Nhiễm gật đầu.
“Đây là bữa sáng của cô.” Nhân viên đưa túi đồ ăn sáng cho Tiếu Nhiễm.
“Tôi không gọi bữa sáng…” Tiếu Nhiễm sửng sốt.
“Là anh Cố gọi cho cô. Anh ấy nói muốn cô ăn cơm thật ngon, ăn mì nhiều sẽ bị đau dạ dày.” Nhân viên nói xong, liền muốn lái xe rời đi.
“Đợi chút, tôi lấy tiền cho anh!” Tiếu Nhiễm một tay cầm bữa sáng, một tay móc ví tiền.
“Anh Cố đã trả trước rồi.” Nhân viên nói xong thì lái xe dời đi.
Cố Mạc đã trả trước?
Tiếu Nhiễm cười chua chát.
Logo trên hộp đồ ăn cho cô biết đây là một cửa hàng chuyên bữa sáng vô cùng nổi tiếng.