Anh nâng mặt Tiếu Nhiễm lên, ngón cái lau nước trên khóe mắt cô, đau lòng hỏi:”Sao lại khóc?”
Tiếu Nhiễm cắn môi, nhìn gương mặt lo lắng của Cố Mạc, lúc lâu sau mới khàn giọng trả lời:”Em nhớ ông ngoại.”
Cố Mạc nhìn Tiếu Nhiễm liếc mắt một cái, không nói gì thêm.
Anh biết cô đang nói dối.
Cô bắt đầu nói dối anh.
Vì sao?
Một lần nữa ôm Tiếu Nhiễm vào lòng, anh không hiểu được sự sợ hãi của cô:”Nha đầu, nếu em có tâm sự thì nói với anh.”
“Không có việc gì.” Tiếu Nhiễm nhẹ nhàng lắc đầu.
Cô không có ngẩng đầu, vì nước mắt lại dâng lên ướt sũng.
Cô không muốn anh phát hiện cô đang đau khổ thể nào.
Anh có thể yêu cô, cô đã cảm tạ trời đất lắm rồi.
Sao cô dám so đo tình yêu này sâu hay đậm cơ chứ?
Chính cô đã cướp lấy hạnh phúc của Tưởng Y Nhiên.
Cố Mạc ôm Tiếu Nhiễm đưa cô ngồi vào chiếc Maybach, rồi mới vòng lại ngồi vào ghế lái.
Tiếu Nhiễm nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không để ý đến Cố Mạc.
Cố Mạc đặt tay lên chiếc chìa khóa, nhưng nửa ngày cũng không khởi động xe.
Hôm nay Tiếu Nhiễm rất khác thường.
Điều này làm cho anh vô cùng bất an.
Anh không biết đã có chuyện gì xảy ra với cô, nên không có cách nào an ủi đối phương.
Tiếu Nhiễm cứ im lặng giống như một kinh khí cầu, chỉ cẩn nhẹ buông tay, cô sẽ bay đi, bay rất xa đến tận chân trời, cuối cùng không trở lại nữa
Chiếc Maybach cả nửa ngày không hề được khởi động, Tiếu Nhiễm thu hồi tầm mắt quay sang Cố Mạc.
Cố Mạc ôm chầm Tiếu Nhiễm, cúi đầu, nặng nề hôn lên trán cô:”Nha đầu, cho dù có xảy ra chuyện gì, nhớ rõ còn có anh.”
“Chuyện gì cũng không có. Anh lái xe đi.” Tiếu Nhiễm rời khỏi vòng tay của Cố Mạc, khàn giọng nói.
Cố Mạc nắm chặt tay, không biết nên tức giận ai.
Tiểu Nhiễm rốt cuộc làm sao vậy?
Tiếu Nhiễm lại nhìn ra ngoài cửa sổ một lần nữa, nghĩ đến những gì Cố Mạc nói, không khỏi bế tắc.
Ngực cô như bị một tảng đá lớn đè nặng, không thở nổi.
Ghen tuông hóa ra thật sự làm người ta muốn nổi điên.
Cô cảm thấy mình sắp không còn là mình nữa.
Cố Mạc khởi động xe xong, đưa tay ra nắm chặt lấy bàn tay Tiếu Nhiễm, vừa lái xe vừa nói:”Nha đầu, về sau cho dù chơi đến điên rồi cũng phải nhớ gọi điện cho anh. Anh già rồi, bị dọa như vậy không chịu nổi đâu.”
“Biết rồi.” Tiếu Nhiễm không hề quay đầu lại, giọng nói lạnh lùng như phủ băng.
Sự xa cách của Tiếu Nhiễm hoàn toàn dọa cho Cố Mạc hoảng sợ.
“Nha đầu, có phải có điều gì mà anh không làm tốt không?” Cố Mạc căng thẳng hỏi.
“Không phải. Anh làm rất tốt.” Tiếu Nhiễm cảm thấy sống mũi cay cay.
Cố Mạc đối với cô rất tốt, nhưng không chỉ tốt với vô, còn tốt với cả Ưng Mẫn.
Nhưng đều không phải là lòng thương hại, nên cô không có lý do gì để trách anh cả.
Cố Mạc dừng xe trước cửa biệt thự mới buông tay Tiếu Nhiễm ra. Anh vừa xuống mở xửa xe, muốn đi sang bên kia mở cửa xe cho Tiếu Nhiễm thì đã nhìn thấy cô tự ra ngoài trước, rồi chạy vào biệt thự.
Lần đầu tiên, Tiếu Nhiễm không chờ anh!
Cố Mạc trong lòng vô cùng khó chịu.
Anh lấy điện thoại bấm số điện thoại của một người bạn:”Giúp tôi điều tra hôm nay Tiếu Nhiễm đã gặp những ai.”
Nói cảm ơn xong, anh lập tức đuổi theo.
Chu Cầm nghe thấy tiếng phanh xe, lập tức đi ra ngoài.
Tiếu Nhiễm thiếu chút nữa thì đụng phải Chu Cầm, dừng bước xong, hơi hơi xoa thắt lưng một chút:”Mẹ.”
“Về rồi à?” Chu Cầm lo lắng nhìn thoáng qua Tiếu Nhiễm.
“Làm mẹ lo lắng rồi. Con hơi mệt, con đi ngủ trước.” Tiếu Nhiễm nói xong, liền chạy lên lầu.
Chu Cầm nhìn con trai đang vội vã đuổi theo Tiếu Nhiễm, ngay cả mình cũng không thèm nhìn, bả vai hơi run một chút.
Quả nhiên có vợ thì quên luôn mẹ!