Cô hiện tại cực kỳ hối hận.
Không có tiền thì làm sao bây giờ?
Mẹ đã yêu thương cô như vậy.
Hai mẹ con nương tựa nhau sống một cuộc sống ấm áp là tốt rồi.
Nhưng lúc này, chính cô đã làm hỏng sự ấm áp đó.
Cô phải đi tìm Tiếu Nhiễm, xin lỗi cô ấy.
Chỉ cần Tiếu Nhiễm đồng ý để mẹ trở lại làm, muốn cô làm gì cũng được.
“Giai Tuệ! Về ngay!” Giọng nói lo lắng của Lý Á Lệ truyền đến từ phía sau.
Vương Giai Tuệ quay đầu lại, kiên định nói với mẹ:”Mẹ, mẹ yên tâm, con nhất định sẽ cầu xin Tiếu Nhiễm đổi ý.”
“Có oan ức đến mấy mẹ cũng không quan tâm.” Lý Á Lệ la lớn.
Ngay từ đầu bà không muốn nói chuyện mình bị từ chức cho con gái là vì không muốn con gái chịu ấm ức, thay nó đi cầu xin Tiếu Nhiễm. Mẹ con bọn họ tuy nghèo nhưng không thể không có tự trọng.
Hồi trước chồng bà ly hôn mà không hề do dự lưu luyến, bà không nói hai lời liền ôm con gái rời khỏi ngôi nhà đó. Nhiều năm như vậy, cho dù có khổ sở đến đâu bà cũng chưa bao giờ trở về cầu xin người chồng trước.
Bà thề sẽ nuôi dưỡng con gái thành người, không để cho nó chịu một chút ấm ức nào.
“Mẹ, con không ấm ức. Việc này là do con gây nên, con đáng bị trừng phạt.” Vương Giai Tuệ nói xong, liền xoay người nhảy lên xe bus.
Cô biết nhà Cố Mạc ở đâu, bởi vì có một lần cô đi dạo phố với Hạ Minh, nhìn thấy Tiếu Nhiễm đi ra từ một căn biệt thự xa hoa. Lúc ấy tâm trạng của cô vừa chua xót vừa đố kỵ.
Đúng lúc xe bus lăn bánh thì Lý Á Lệ thở hồng hộc lên xe, chạy đến ngồi xuống bên cạnh con gái:”Giai Tuệ, mẹ đi với con.”
“Mẹ, không cần đâu! Con không muốn mẹ đi theo chịu khổ cùng con.” Vương Giai Tuệ vành mắt đỏ hoe nói.
Cô đi cầu xin Tiếu Nhiễm, nhất định sẽ rất khó khăn, cho nên cô không muốn mẹ đi theo. Mẹ nuôi lớn cô như vậy không hề dễ dàng, cô không thể để mẹ đi theo cùng chịu nhục được.
“Nha đầu ngốc, con là do mẹ sinh ra. Con chịu ấm ức chính là mẹ chịu ấm ức.” Lý Á Lệ ôm con gái, thương tâm nói.
Vương Giai Tuệ nghe mẹ nói xong, “Oa” một tiếng, thống khổ khóc lên.
Hơn nửa năm nữa sẽ tốt nghiệp, cô lại gây ra họa lớn như vậy.
…..
Cố Mạc tắm rửa xong, nhìn thấy Tiếu Nhiễm đang ăn quả anh đào, liền ngồi bên cạnh cô nói:”Quả anh đào tuy ngọt, nhưng cũng không thể ăn nhiều, sẽ bị đầy bụng.”
Tiếu Nhiễm cầm một quả anh đào nhét vào miệng Cố Mạc, khẽ cười nói:”Biết rồi!”
Cố Mạc dùng đầu lưỡi liếm ngón tay Tiếu Nhiễm, mê hoặc cười nói:”Rất ngọt!”
Tiếu Nhiễm rụt nhanh tay về, làm bộ rùng mình:”Gió lạnh từ chỗ nào vậy? Làm em nổi hết cả da gà.”
Cố Mạc đặt Tiếu Nhiễm lên sô pha, bịt miệng cô lại cười nói:”Gió lạnh ở đây này!”
Tiếu Nhiễm ở dưới thân Cố Mạc cười khanh khách, không ngừng né tránh nụ hôn của Cố Mạc:”Đừng! Anh đừng thổi vào cổ em nữa! Buồn lắm!”
“Anh muốn ăn…quả anh đào.” Cố Mạc túm chặt hai tay Tiếu Nhiễm, bá đạo hôn lên cánh môi còn vương vị anh đào của cô, quyện vào môi cô mút thật mạnh.
Đúng lúc Cố Mạc siết lấy hông Tiếu Nhiễm, muốn thuận thế tiến tới thì đột nhiên nghe thấy một tiếng ho khan.
Cố Mạc lập tức đứng dậy, giúp cô sửa sang lại quần áo.
“Cố tổng, có người tìm thiếu phu nhân.” Người bảo vệ đang đứng trước cánh cửa bằng thủy tinh, kính cần cúi đầu thông báo.
“Ai tìm tôi?” Tiếu Nhiễm ngồi thẳng người, kiêu ngạo hỏi.
Có lẽ bản tính trời sinh đã không thích giao du với người khác, bạn bè của cô ít đến đáng thương, thậm chí trừ Ninh Hạo là bạn từ nhỏ, cô đến một người bạn tri kỷ cũng không có. Cho nên muốn tìm cô ngoài Tiếu Lạc ra, chỉ e chính là người mới gây họa trong lớp kia.