Sau khi cùng Cố Tương sắp xếp pháo hoa xong xuôi, chiếc BMW của Cố Nhiên cũng xuất hiện tại bờ song.
Ở trong lòng Cố Mạc, Tiếu Nhiễm ngồi thẳng người dậy, tò mò nhìn qua.
Lúc Vương Giai Tuệ từ ghế phụ lái đi xuống, Tiếu Nhiễm mang vẻ mặt ‘quả nhiên là vậy’. Cô buông tay Cố Mạc, cười tiếp đón: "Giai Tuệ, bạn đến rồi!"
Vương Giai Tuệ có chút xấu hổ cười cười: "Anh hai Cố bảo mình đến xem pháo hoa với bạn!"
Cô ấy vốn không định đáp ứng Cố Nhiên.
Giao thừa, Giai Tuệ và Cố Nhiên cùng nhau đi ra ngoài chứng tỏ chuyện gì chứ?
Nhưng mẹ vừa nghe được đề nghị của Cố Nhiên, lập tức giống như muốn bán tống bán tháo con gái ra ngoài.
Bị mẹ ruột đuổi đi, Vương Giai Tuệ đành cùng mẹ tới đây.
"Lão Nhị, anh tới đúng lúc lắm! Anh ra châm lửa đi!" Cố Tương đưa bật lửa cho Cố Nhiên, cười nói.
"Lão Nhị là tên để em kêu sao? Không biết lớn nhỏ gì cả!" Cố Nhiên dùng sức vỗ gáy Cố Tương, "Gọi anh hai!"
"Nếu anh còn đánh em, em sẽ kể toàn bộ tình sử phong lưu của anh cho Vương Giai Tuệ nghe đó!" Cố Tương ôm gáy, bất mãn nhỏ giọng uy hiếp.
Cố Nhiên nhíu nhíu mày, không kiềm chế mà cười nói: "Nếu em không sợ bà nội sẽ sắp xếp cho em đi xem mặt cả một đống người thì cứ việc nói đi!"
Cố Tương tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, "Xem như anh lợi hại!"
Cố Nhiên cười lớn, đi đến bên cạnh chỗ để pháo hoa. Đầu tiên anh châm lửa đốt que dẫn rồi giơ đến sát ngòi nổ.
Vương Giai Tuệ thấy dáng vẻ sợ sệt khi châm lửa của Cố Nhiên, cười rộ lên. Giai Tuệ đến bên cạnh Cố Nhiên, trêu chọc: "Bác sĩ Mông Cổ à, có phải anh sợ bị hủy dung không? Trốn xa như vậy sao có thể đốt được pháo hoa chứ?"
"Nói đúng!" Cố Nhiên thu tay, nhún vai, nói với Vương Giai Tuệ: "Anh khuynh quốc khuynh thành, anh tuấn tiêu sái như vậy, chẳng may bị hủy dung sẽ khiến rất nhiêu cô gái đau lòng nha!"
"Thôi đi! Nhát gan lại còn tìm cả một đống lý do ngụy biện như vậy! Đưa cho tôi!" Vương Giai Tuệ giơ tay với Cố Nhiên.
"Em không sợ sao?" Cố Nhiên kinh ngạc nhìn Vương Giai Tuệ.
"Ai nhát gan giống như anh chứ?" Vương Giai Tuệ lấy que mồi trong tay Cố Nhiên, lạnh mặt nói với anh ấy, "Lùi ra đằng sau đi, đừng để anh bị ngộ thương!"
Cố Nhiên lui ra sau vài bước, thưởng thức nhìn Vương Giai Tuệ.
Cô ấy không nhu nhược, nhát gan giống những cô gái khác.
Có lẽ vì cô ấy cứng cỏi mạnh mẽ mới khiến người chưa bao giờ động tâm với anh như Cố Nhiên lại yêu điên cuồng như vậy.
Vương Giai Tuệ cúi người, đốt pháo hoa xong nhanh chóng lui về sau.
Có lẽ do lùi qua nhanh, không chú ý đã lui vào lòng Cố Nhiên.
Cố Nhiên vội vàng ôm eo cô, giữ chặt người cô, "Cẩn thận!"
Vương Giai Tuệ ngẩng đầu nhìn thấy dáng vẻ thân thiết của Cố Nhiên, bỗng cảm thấy hoảng hốt.
Pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm, Tiếu Nhiễm nắm tay Cố Mạc, hưng phấn kêu lên: "Cố Mạc, anh nhìn kìa! Giống như cầu vồng vậy! Thật đẹp!"
Cố Mạc yêu chiều xoa đầu Tiếu Nhiễm, ôm chặt eo cô, cùng ngắm nhìn pháo hoa.
Cố Nhiên không kiềm chế được cùng ôm lấy vai Vương Giai Tuệ. Kết quả vừa để tay lên đã bị cô hất ra.
"Ba điều quy ước kia tôi muốn thêm! Tạm thời không được tùy tiện ôm ấp tôi!" Vương Giai Tuệ nói xong lại chạy đi châm lửa cho pháo hoa.
Pháo hoa nở rộ trong bầu trời đêm, ánh sáng đó rất đẹp mắt thu hút rất nhiều người đến bờ sông.
Cố Tương đi đến bên cạnh Cố Nhiên, chế nhạo nói: "Anh trai à, lá gan của anh cũng chẳng bằng một bé gái đó!"
Cố Nhiên nhíu mày, "Anh dám cưa xương người sống đó, em thì sao?"
"Đồ tể!" Cố Tương trợn mắt, "Ba câu thôi lại quay về bộ mặt thật rồi!"
"Giai Tuệ, bạn giỏi quá!" Tiếu Nhiễm lấy tay làm loa, cười lớn tiếng khen ngợi.
Vương Giai Tuệ đứng lên, quay đầu cười: "Đơn giản thôi mà! Pháo kép mình còn dám đốt cơ!"