Tiếu Nhiễm mất tích.
Cố Mạc căng thẳng đến độ muốn giậm chân.
Anh không màn đau đớn, lái xe điên cuồng tìm kiếm cả ngày.
Nhà cũng chưa về, các học sinh đều nói chưa từng gặp cô, ngay cả Ninh Hạo bên kia cũng nói không có tin tức gì của Tiếu Nhiễm.
Cố Mạc đứng bên bờ sông, nhìn sóng nước cuồn cuộn, hận không thể nhảy xuống.
Nếu nhảy xuống có thể tìm thấy Tiếu Nhiễm, anh nhất định sẽ nhảy xuống không chút do dự.
“Nha đầu, rốt cuộc em ở đâu?” Cố Mạc ảo não vò đầu.
Đột nhiên, có một chỗ xuất hiện trong đầu anh.
Một nơi liên quan đến cô ngoài A thị, thì chỉ còn chỗ đó. Nơi mà không có sóng điện thoại, cũng chỉ có nơi đó.
Anh lập tức gọi cho Lynda, nhờ cô mua vé máy bay cho mình.
Chẳng quan tâm thu thập hành lý, anh cầm chứng minh thư chạy như bay về phía sân bay.
Nha đầu, em nhất định phải thật khỏe mạnh, ở Hắc Hà chờ anh!
Cố Mạc không ngừng cầu nguyện trong lòng.
……………….
Vương Giai Tuệ ngồi trên sô pha, vẫn tự trách cắn môi.
Cố Nhiên vòng tay qua vai cô, nhẹ giọng an ủi:”Không phải lỗi của em.”
“Ai nói không phải lỗi của em? Em đã hứa với mọi người sẽ chăm sóc cho Tiếu Nhiễm thật tốt, kết quả lại để cho cô ấy biến mất.” Vương Giai Tuệ nhìn thoáng qua Cố Nhiên, trong mắt tràn ngập hối hận.
“Tin tưởng năng lực của anh cả. Anh ấy nhất định tìm thấy chị dâu nhỏ.” Cố Nhiên an ủi.
Ngoài an ủi, anh cũng không biết có thể làm được gì.
Giai Tuệ sắp chết chìm trong sự áy náy.
Chị dâu nhỏ nếu muốn biến mất, nhất định có thể tìm được cơ hội.
Dù sao cũng không có ai nhốt chị dâu nhỏ, trói tay chân chị ấy.
“Bác sĩ Mông Cổ, có phải em thật vô dụng không? Ngay cả nhiệm vụ đơn giản như vậy cũng không hoàn thành.” Vương Giai Tuệ ôm chặt thắt lưng Cố Nhiên, vùi mặt vào lồng ngực anh, buồn bã nói.
“Không phải!” Cố Nhiên nâng gương mặt nhỏ nhắn của Vương Giai Tuệ lên, cúi đầu hôn lên môi cô, “Em đã làm rất tốt!”
“Không hề.” Vương Giai Tuệ bĩu môi nói.
Cô nghĩ Tiếu Nhiễm nếu muốn đi cũng sẽ nói với cô một tiếng, bởi vì Tiếu Nhiễm đã đồng ý rồi.
Nhưng không hề.
Xem ra cô không thể làm cho Tiếu Nhiễm mở lòng tiếp nhận mình.
Cố Nhiên bế Vương Giai Tuệ, đi về phía phòng ngủ.
“Đừng!” Vương Giai Tuệ đẩy Cố Nhiên, vành mắt đỏ hồng kháng cự.
“Anh muốn!” Cố Nhiên đặt Vương Giai Tuệ lên giường lớn, bá đạo đè xuống.
Anh phải dùng sự yêu thương làm cô quên đi sự áy náy.
“Sắp đính hôn rồi….Anh không thể….lưu lại dấu hôn lên người em…sẽ không mặc được lễ phục.” Trước khi Vương Giai Tuệ bị Cố Nhiên hôn đến mất đi lý trí, vội vàng nhắc nhở anh.
“Được.” Cố Nhiên mê hoặc cười hứa hẹn.
Ngày hôm sau, khi Vương Giai Tuệ nhìn thấy phần bụng và eo mình lộ một mảng xanh tím thì hận không thể bóp chết Cố Nhiên.
“Bác sĩ Mông Cổ, anh đã hứa với em thế nào?” Vương Giai Tuệ quay đầu phẫn nộ rống to.
Cố Nhiên ôm lấy thắt lưng Vương Giai Tuệ từ đằng sau, vừa hôn cái gáy của cô vừa nói:”Lễ phục chỉ hở đến đầu vai, không ai nhìn thấy đâu.”
“Đồ lừa đảo!” Vương Giai Tuệ bất mãn kháng nghị.
Cố Nhiên lại cúi đầu, nhiệt tình hôn Vương Giai Tuệ, làm cho cô quên cả tức giận.
Vương Giai Tuệ xấu hổ đẩy Cố Nhiên:”Bác sĩ Mông Cổ, anh có thể đứng đắn một chút không?”
“Có! Sự đứng đắn của anh chính là yêu em!” Cố Nhiên ôm lấy Vương Giai Tuệ, đặt lên lên bồn rửa mặt, mê hoặc tới gần.
“Đồ đầu óc đen tối….Bác sĩ Mông Cổ….nhẹ một chút!” Vương Giai Tuệ ôm cổ Cố Nhiên, xấu hổ sẵng giọng.
Cố Nhiên vừa lòng cười chặn miệng cô, dùng sức yêu……
Vương Giai Tuệ quên đi Tiếu Nhiễm, chỉ cảm nhận được tình yêu của Cố Nhiên.
Cái tên này!
Khi Cố Nhiên dùng bao nhiêu tư thế yêu Vương Giai Tuệ vài lần sau, trong lòng cô chỉ biết bất mãn rủa đúng một câu này.