Lúc Tần Viễn Chu say rượu rồi tỉnh lại, thấy cô vợ mới cưới của anh đang thu dọn hành lý.
Anh cau mày, đứng lên: "Tôi không có tâm trạng đi lại mắt với cô đâu!"
Trần Lam quay đầu lại, vẻ mặt rất lạnh nhạt, nói: "Tôi cũng không có ý niệm kia. Đã kết hôn rồi, tôi cũng không khiến cho người nhà thất vọng. Tôi cũng không có ý định làm một đôi vợ chồng ân ái với anh. HÔm nay đến đây, tôi chỉ muốn dọn dẹp đồ đạc rồi sẽ chuyển đến ở cùng Thẩm Hạc."
"Thật xin lỗi, tôi không có năng lực để chống lại!" Tần Viễn Chu khàn giọng nhận lỗi.
"Cả hai chúng ta đều không có năng lực để chống lại. Dù sao, bọn họ cũng là người thân của chúng ta. Chúng ta không đủ ác độc như bọn họ để lấy cái chết mà uy hiếp người khác!" Trần Lam thấp giọng thở dài: "Đây là danh thiếp của tôi, lúc nào cần phải sắm vai vợ chồng thì gọi điện cho tôi!"
"Được!" Tần Viễn Chu nhận lấy danh thiếp, nhẹ nhàng gật đầu một cái.
"Đừng uống rượu nữa, sẽ hại dạ dày!" Trước khi rời đi, Trần Lam quan tâm dặn dò.
"Cảm ơn!" Tần Viễn Chu khách khí nói.
Ngày hôm qua, khi hôn lễ kết thúc, anh đã đắm chìm trong men say, không muốn tỉnh lại.
Trần Lam nói không sai, cả hai người họ đều không đủ ác động mà làm lơ với việc trưởng bối lấy cái chết mà uy hiếp. Mà bọn họ cũng không đủ mạnh mà có nặng lực để chống cự.
Nhưng mà kết quả của việc khuất phục là một cuộc hôn nhân bằng mặt mà không bằng lòng.
Anh vùi mặt vào tay, lặng lẽ rơi lệ.
Bắt đầu từ hôm qua, anh đã mất đi tư cách nhớ thương.
Trong đầu, khuôn mặt cười tự tin hành hạ anh, khiến anh đau đớn như bị rút gân.
Đột nhiên Trần Lam quay lại, nói với Tần Viễn Chu đang ôm mặt sa sút tinh thần kia: "Quên nói với anh! Tôi đã mang thai ba tháng rồi. Nếu anh không muốn trở thành ba thì cố gắng trong vòng nửa năm bỏ tôi đi!"
Nói xong, Trần Lam xoay người rời đi.
Nghe thấy tiếng cửa đống, Tần Viễn Chu cực kỳ mỉa mai mà nhếch miệng.
Ly hôn Trần Lam?
Không phải anh không nghĩ đến!
Nhưng phe cánh anh chưa đủ, không thể chống cự được.
Ngay lúc anh cảm thấy bản thân không thể phản kháng lại vận mệnh mà đau buồn thì nhận được tin nhắn của Ninh Hạo.
Ninh Hạo: ‘Anh họ, anh có khỏe không?’
Anh lập tức gọi điện thoại qua.
"Tiểu Hạo, là anh!" Giọng Tần Viễn Chu khàn khàn.
"Anh họ, em còn đang lo lắng. Anh có khỏe không?" Ninh Hạo lập tức quan tâm hỏi.
"Tốt? Được mọi người vỗ tay tán thưởng, có gì mà không tốt chứ? Tiểu Hạo, sinh ra ở Tần gia thì sẽ không có tự do yêu đương. Anh có thể chấp nhận được chuyện này!" Tần Viễn Chu chua xót.
Ninh Hạo thở dài, "Thân bất do kỷ! Không nắm được vận mệnh của mình, không thể tự do yêu đương....."
Cậu có thể hiểu được nỗi khổ của anh họ, bởi vì cậu cũng ở trong một gia đình như vậy. Ba cực kỳ bất mãn đối với việc cậu thầm mến Tiếu Nhiễm.
Một người có sự nghiệp thành công như anh họ, vẫn không thể phản kháng lại được, vậy còn cậu chứ?
Chẳng lẽ cậu phải chịu đựng bị mọi người ép buộc sao?
Cậu có chút sợ hãi. Có một ngày, cậu sẽ không chống cự được mà cưới một cô gái mình không yêu, tẻ nhạt trôi qua cuộc đời này.
"Tiểu Hạo, đừng giống như anh!" Tần Viễn Chu thật lòng khuyên nhủ.
"Anh là thị trưởng thành phố B mà cũng không thể chống lại lời của cha mẹ, còn em....." Ninh Hạo không đủ lòng tin mà cắn môi.
"Cũng bởi vì anh là thị trưởng thành phố B nên bọn họ mới có nhiều chỗ để cản trở!" Tần Viễn Chu thở dài, "Hi vọng em đừng giống anh!"
Ninh Hạo thở dài: "Biết. Có nhiều phe cánh vẫn không hài lòng!"
"Hoặc là khuất phục! Hoặc là khiến cho bản thân mạnh mẽ. Anh không còn sự lựa chọn nào khác!" Giọng Tần Viễn Chu khàn khàn, buồn rầu nói.
"Anh họ, anh định khuất phục sao?" Ninh Hạo quan tâm hỏi.
"Chờ anh đủ lông đủ cánh....." Đột nhiên Tần Viễn Chu thở dài, "Sợ lúc ấy đã muộn rồi....."
Chờ anh đủ lông đủ cánh liệu Cố Tương còn chờ anh không?