”Có phải em muốn hỏi vết thương trên chân em gái mình không?” Cố Nhiên hiểu rõ cười hỏi.
”Đừng thông minh như vậy. Em còn chưa có cơ hội được biểu hiện.” Tiếu Nhiễm nghịch ngợm nói.
Cố Nhiên cười vỗ cái ót của cô một phen: “ Em cứ biểu hiện thật tốt trước mặt anh của anh là được!”
”Anh hai Cố! Người ta đây liền ngu ngốc tìm anh tính nợ rồi!” Tiếu Nhiễm bất mãn kháng nghị.
Cố Nhiên thu lại cười đùa, khóe môi khẽ nhếch lên thần bí cười nói: “Chị dâu nhỏ, chị thử đoán xem em đã làm gì với em gái của chị nào?”
”Chữa trị thật tốt?” Tiếu Nhiễm tò mò nói.
”Cũng có thể nói như vậy!” Cố Nhiên vui vẻ cười ha hả.
”Anh đừng thừa nước đục thả câu nữa! Anh mà thừa nước đục thả câu nữa, em sẽ không cho anh ngủ yên đâu!” Tiếu Nhiễm hung hăng uy hiếp.
”Em gái cùng mẹ cô ta làm cho anh thật phiền, cho nên anh liền trả thù nho nhỏ một phen, đem chân không bị thương của cô ta băng bó thạch cao.”
Nghe thấy Cố Nhiên nói, Tiếu Nhiễm cũng nhịn không được ôm bụng cười to: “Anh Cố Nhiên, anh như vậy thật không tốt!”
”Cái này người ta gọi là lấy độc trị độc.” Cố Nhiên cười to hai tiếng, liền cùng Tiếu Nhiễm chào tạm biệt xoay người lên lầu.
Cố Mạc đi tới, ôm lấy Tiếu Nhiễm: “Buồn cười như vậy?”
Tiếu Nhiễm kiễng mũi chân, ghé vào bên tai Cố Mạc nói cho anh biết thủ đoạn trả thù của Cố Nhiên, Cố Tương ở một bên nghe thấy chân của Tiếu Lạc bị bó lại, cũng nhịn không được mà cười run người.
”Cô ta nên bị xử như vậy.” Cố Mạc nhàn nhạt nâng khóe môi, trong mắt lộ ra hứng thú cười nói.
Tiếu Nhiễm tựa vào trong lòng Cố Mạc, cười đến đau bụng: “Xem ra có thể trêu chọc ai chứ không thể trêu trọc bác sĩ a!”
”Gả cho bác sĩ cũng cực kỳ kinh khủng đấy.” Cố Tương đi tới, nghiêm mặt nói.
”Vì sao?” Tiếu Nhiễm không hiểu vì sao Cố Tương lại nói như vậy, vì thế cô thôi cười, kỳ quái nhìn đối phương.
”Bác sĩ vô cùng am hiểu trên cơ thể con người có bao nhiêu mạch máu, có bao nhiêu thớ thịt, ánh mắt bọn họ tựa như camera X-Quang, sớm đã đem tim gan, ruột, phổi của chị chụp xong. Trong mắt bọn họ phụ nữ chỉ là một đống máu cùng thịt.” Cố Tương khoa trương cười nói.
”Trong mắt em anh là một đống xương cốt cùng kinh mạch sao??.” Cố Mạc gia nhập doanh trận trêu trọc.
”Chị dâu nhỏ, chị coi, em nói không sai chứ? Anh em còn ác hơn, huyết nhục đều không có, chỉ còn lại xương trắng.” Cố Tương khoa trương lau mồ hôi trên trán, sau đó bàn tay run lên, giống như đang lau mồ hôi lạnh.
”Đó là hình dung của em đi?” Tiếu Nhiễm che miệng bướng bỉnh cười nói,“Trong mắt chị Cố Mạc lúc nào cũng chân thật sinh động như vậy.”
”Hừ! Ai cũng biết hai người là vợ chồng rồi.” Cố Tương chán nản lắc đầu.
”Tiểu Tương, anh trai cùng chị dâu con vừa mới về, con cũng đừng ở đây chơi đùa nữa, mau đi làm việc chính đi!” Bà nội Cố ngồi ở trên xe lăn, đầy uy nghiêm ra lệnh.
”Vâng!” Cố Tương lập tức gật đầu, “Chị dâu nhỏ, chúng ta bây giờ liền đi đến tiệm chụp ảnh cưới.”
”Đi đường cẩn thận một chút!” Cố Mạc lo lắng dặn dò Tiếu Nhiễm. Nếu không phải hôm nay anh buộc phải đi thăm dì Tưởng, anh nhất định sẽ cùng Tiếu Nhiễm đi thử áo cưới.
”Anh, anh yên tâm giao chị dâu nhỏ cho em. Em đảm bảo chị ấy sẽ không thiếu một sợi tóc.” Cố Tương giơ tay lên thề, nói.
Cố Mạc xoa tóc của em gái, cười nói: “Đi đi! Lúc về anh sẽ đến đón.”