Tưởng phu nhân vỗ bàn tay Phùng Hân Nhiên cười nói:”Con xem, con không chỉ có nhà, mà còn có một người anh trai thương con.”
“Phu nhân, con rất vui.” Phùng Hân Nhiên có chút cảm động nói, “Con biết sự tồn tại của con là một sự châm chọc thật lớn, cũng không dám hi vọng cái gì quá xa vời.”
“Đứa ngốc này!” Tưởng phu nhân cưng chiều nhìn Phùng Hân Nhiên.
Nhiều năm như vậy, bà chỉ có thể nhìn ảnh để tưởng niệm Nhiên Nhiên, đến giờ rốt cục cũng nhìn thấy người rồi.
Tuy cô không phải là Y Nhiên, nhưng lại cho bà cảm giác giống như Y Nhiên vậy.
Bà cảm thấy đây vẫn là Y Nhiên, là con gái bảo bối của bà.
Bà nghiêng đầu nhìn thoáng qua Cố Mạc.
Khung cảnh này đã bao năm không nhìn thấy rồi?
Năm năm rưỡi!
Bà khát khao một mái nhà 3 người thật ấm áp đã năm năm rưỡi rồi, không ngờ có ngày trở thành sự thật. Nhiên Nhiên và Tiểu Mạc đang ngồi ngay trước mặt mình.
Nếu Nhiên Nhiên có thể mặc váy cưới gả cho Cố Mạc, nguyên vọng cả đời của bà coi như đạt được.
Bà quay đầu, mải mê nhìn gương mặt Phùng Hân Nhiên, nhớ lại từng chút một Y Nhiên của trước đây, nhớ lại Y Nhiên và Cố Mạc ân ái ngọt ngào.
Lúc này, giúp việc bưng lên một bình trà, nước trái cây và cà phê đặt lên bàn, tự giác lui xuống.
Tưởng phu nhân lập tức đưa nước trái cây lên cho Phùng Hân Nhiên:”Uống đi xem có thích không. Không thích mẹ sẽ dặn giúp việc đổi thành trà. Con thích ăn hoa quả gì nói cho mẹ biêt, mẹ gọt cho con ăn.”
“Không dám làm phiền. Để con tự nhiên đi ạ.” Phùng Hân Nhiên lập tức khách khí trả lời. “Hơn nữa ngày mai con sẽ rời A thị, bác không cần lo lắng chuẩn bị gì cho con đâu.”
“”Ngày mai phải đi?” Tưởng phu nhân thất vọng nhìn Phùng Hân Nhiên.
“Bạn trai của con muốn….công tác, con phải đi cùng anh ấy.” Phùng Hân Nhiên uyển chuyển đề cập đến chuyện mình đã có bạn trai.
Tuy rằng cô rất vui vì được Tưởng phu nhân nhận, nhưng cô cũng biết rõ mình chỉ là người thay thế. Cô có chút sợ Tưởng phu nhân sẽ xen vào chia rẽ uyên ương.
Cô có Tô Hoán, Cố Mạc cũng có Tiếu Nhiễm.
“Bạn trai con?” Tưởng phu nhân tròn mắt nhìn Phùng Hân Nhiên, lại nhìn Cố Mạc:”Không……không phải…..bạn trai con là ai?”
“Là người B thị. Bác không biết đâu.” Phùng Hân Nhiên cười nói.”Đợi đến khi bọn con kết hôn, con sẽ dẫn anh ấy đến gặp bác.”
“Kết…..kết hôn?” Tưởng phu nhân không muốn công nhận việc này.
Bà còn đang muốn vạch kế hoạch tổ chức hôn sự cho Nhiên Nhiên và Cố Mạc, Nhiên Nhiêu sao có thể có bạn trai chứ?”
“Anh ấy cầu hôn với em rồi sao?” Nghe Phùng Hân Nhiên nói, Cố Mạc vui mừng nở nụ cười.
“Ngày đó trước bia mộ mẹ em, anh ấy đã cầu hôn em.” Phùng Hân Nhiên vui vẻ cười gật đầu.
“Chúc mừng!” Cố Mạc mừng cho bọn họ từ đáy lòng.
“Cám ơn. Em thực sự hâm mộ tình yêu giữa anh và Tiếu Nhiễm. Tuy Tô Hoán yêu em, nhưng cũng không cưng chiều em đến như vậy. Anh ấy cứ như đứa trẻ lớn xác vậy, còn cần em đi cưng chiều anh ấy.” Tuy trong lời nói có chút tức giận, nhưng lại tràn đầy hương vị hạnh phúc.
“Đó cũng là một loại hạnh phúc.” Cố Mạc cười nói.
“Nhiên Nhiên, con thật sự phải đi sao?” Bà Tưởng bồn chồn liếm môi.
“Vé máy bay đã mua rồi. Sáng mai sẽ đi.” Phùng Hân Nhiên gật gật đầu.
“Vậy lần sau khi con quay về A thị con có đến thăm bà già này không?” Tưởng phu nhân thận trọng nói.
“Vâng! Con sẽ đến thăm bác!” Phùng Hân Nhiên gật đầu hứa hẹn.
“Vậy là tốt rồi!” Tưởng ph nhân nắm bàn tay Phùng Hân Nhiên, không kìm được lau nước mắt. “Lúc trước mẹ nhẫn tâm không cho phép Tưởng Bình nhận con mà con cũng không hận mẹ. Mẹ thật sự rất vui.”
“Chúng ta là người một nhà.” Phùng Hân Nhiên cười nói.