Vương Giai Tuệ xem sách một lúc lâu, mệt đến muốn gục xuống bàn. Sau khi tỉnh lại là năm rưỡi chiều, chuông cửa vang lên không ngừng. Cô vội vàng đẩy xe lăn ra mở cửa.
Mẹ có chìa khóa, cho nên chắc chắn không phải mẹ. Vậy có thể là ai đây?
Chắc không phải là Cố Nhiên chứ?
Sao anh ta lại có thể rảnh rỗi như thế chứ?
Cô nghi ngờ mở cửa nhìn thấy Ninh Hạo đứng ngoài, hơi kinh ngạc cho rằng bản thân chưa tỉnh ngủ, vẫn đang nằm mơ.
Cô dụi mắt rồi ngẩng đầu lên, thấy Ninh Hạo vẫn đang đứng ngoài.
Lúc này cô mới chắc chắn mình không bị hoa mắt: “Ninh Hạo!”
Ninh Hạo cười nhẹ, nói: “Mình đến phụ đạo cho bạn!”
“Cảm ơn!” Vương Giai Tuệ cực kỳ vui vẻ mà dịch xe lăn để Ninh Hạo vào.
“Bạn ăn cơm chưa?” Ninh Hạo quan tâm hỏi.
“Mẹ mình về sẽ nấu cơm!” Vương Giai Tuệ cười trả lời.
“Mình có mua chút đồ ăn đến!” Ninh Hạo giơ túi ni lông lắc lắc nhìn Vương Giai Tuệ, “Chắc chắn sẽ không ngon bằng bác gái làm đâu!”
Vương Giai Tuệ nhìn thấy trên mấy hộp xốp có logo của khách sạn 5 sao, vội vàng nói: “Chắc chắn không đâu, nhà mình chị toàn cơm rau dưa, nào có ngon như trường XX chứ?”
“Chúng mình chờ bác gái về rồi ăn luôn!” Ninh Hạo đặt túi đồ ăn lên trên bàn cơm, rồi ngồi xuống ghế sô pha, lấy sách giáo khoa ra.
Vương Giai Tuệ thấy quần áo cô vứt lung tung trên ghế sô pha, đỏ mặt vội vàng đẩy xe lăn qua, ôm quần áo vào lòng, nhỏ giọng nói: “Mình đi lấy sách!”
Nói xong, cô dùng sức đẩy xe lăn đi về phía phòng ngủ.
Liệu Ninh Hạo có cảm thấy cô là một cô gái lôi thôi không?
Chẳng qua chân đau nên cô chẳng muốn làm gì cả!
Bình thường cô cũng không như thế đâu.
Vương Giai Tuệ để quần áo lên giường, rồi lấy sách đi học.
“Mình giúp bạn!” Không biết từ lúc nào Ninh Hạo đã xuất hiện phía sau cô, chủ động giúp cô bê chồng sách.
“Cảm ơn!” Vương Giai Tuệ đỏ mặt nói cảm ơn. Cô thấy trên sách tiếng anh vẫn còn vết nước miếng của mình, chắc Ninh Hạo cũng nhìn thấy nha?
Hôm nay thật sự quá mất mặt rồi!
Ninh Hạo đeo túi sách lên lưng, sau đó đẩy Vương Giai Tuệ ra khỏi phòng ngủ.
Ngồi trên ghế sô pha, Ninh Hạo giúp Vương Giai Tuệ lấy sách giáo khoa, đặt trước mặt cô: “Hôm nay môn Anh, Vật Lý, Hóa Học đều có kiến thức mới, mình sẽ giảng qua cho bạn!”
Vương Giai Tuệ cố gắng kiềm chế nhịp tim của mình, mở sách giáo khoa, bắt đầu nghe Ninh Hạo giảng bài.
Lúc Lý Á Lệ về thấy Ninh Hạo, thất thần một chút: “Giai Tuệ, con có bạn đến chơi sao không gọi điện báo cho mẹ để mẹ mua thêm ít đồ ăn!”
“Bác gái!” Ninh Hạo đứng dậy, lễ phép cúi đầu chào Lý Á Lệ, “Con đến phụ đạo cho Giai Tuệ một chút ạ!”
“Giai Tuệ nhà bác dốt khiến con phải lo lắng rồi!” Lý Á Lệ vội vàng nói lời cảm ơn.
“Mẹ, Ninh Hạo mua ít đồ ăn rồi ạ. Tối nay mẹ không cần thổi cơm!” Vương Giai Tuệ cười nói.
“Còn mua đồ ăn sao? Vậy là mẹ có lộc ăn rồi!” Lý Á Lệ thấy mấy túi đồ ăn sẵn, cười nói.
Vương Giai Tuệ buông bút ra, cười hỏi ý Ninh Hạo: “Bạn có muốn ăn rồi học tiếp không?”
“Cũng được!” Ninh Hạo đứng dậy, hỏi Vương Giai Tuệ: “Nhà vệ sinh ở đâu?”
“Ở kia!” Vương Giai Tuệ đỏ mặt chỉ cánh cửa hơi cũ.
Phòng trọ của hai mẹ con cô cực kỳ đơn sơ. Một người có gia cảnh giàu có như Ninh Hạo có thể thích ứng được hay không?
Lý Á Lệ bê một đống bát đĩa từ phòng bếp ra, tò mò nhìn Ninh Hạo. Nếu không lầm thì hôm qua bà đã gặp cậu bé này ở bệnh viện rồi.
Trên người cậu bé này có có một loại quý khí không cùng tầng lớp với bà. Hi vọng Giai Tuệ không mơ mộng. Những người nhà nghèo như hai mẹ con bà thì sao có thể với cao đến những người giàu có chứ!