Điện thoại của Cố Mạc không lâu sau lại đổ chuông.
Cố Mạc nhận ra vẫn là điện thoại của Ưng Mẫn, liền ấn nút tắt.
“Chú, có muốn em tránh đi chỗ khác không?” Tiếu Nhiễm ôm cổ Cố Mạc, khẽ cười hỏi.
“Đừng! Anh vốn không muốn nghe điện thoại của cô ấy.” Cố Mạc cười nói.
Ưng Mẫn gần đây có chút không lý trí, thường xuyên gọi điện cho anh không đúng lúc, ví dụ như đêm hôm khuya khoắt, sau khi Tiếu Nhiễm đã ngủ.
Với việc này, anh thấy có chút phiền toái.
Ưng Mẫn trước kia không phải như thế.
Cô ấy rất hiểu chuyện!
“Biết đâu người ta chỉ muốn cảm ơn anh thôi thì sao?” Tiếu Nhiễm cười nói.
“Anh giúp cô ấy không phải để nghe cô ấy nói cảm ơn. Không cần thiết.” Cố Mạc vừa dứt lời, di động lại đổ chuông.
Tiếu Nhiễm nhìn Cố Mạc đang muốn tắt đi thì đưa tay ra nói với anh:”Cố Mạc, để em nghe cho.”
“Được.” Cố Mạc suy nghĩ vài giây, lập tức đồng ý.
Tiếu Nhiễm cầm lấy di động, thản nhiên ấn nghe.
“Cố Mạc, sao anh không chịu nghe điện thoại của em? Anh giận em sao?” Trong lời nói của Ưng Mẫn có chút u oán.
Tiếu Nhiễm lập tức cười trả lời:”Chị Ưng Mẫn, là em, Tiếu Nhiễm. Chị tìm chồng em có việc gì? Anh ấy đang bận.”
“Ừm……Tôi chỉ muốn nói lời cảm ơn với anh ấy.” Ưng Mẫn nhanh chóng khôi phục sự bình tĩnh,”Anh ấy vì chuyện của tôi mà lao lực.”
“Cố Mạc đã nói với em. Em thật cảm thấy tiếc cho chị. Sự đau khổ của người nhà bệnh nhân em cũng hiểu. Chị yên tâm, Cố Mạc nhất định sẽ xử lý thật công bằng.” Tiếu Nhiễm nói chuyện với Ưng Mẫn vô cùng lý trí.
“Quấy rầy rồi! Cảm ơn!” Ưng Mẫn nhanh chóng cúp điện thoại.
Cố Mạc chưa từng nghĩ Tiếu Nhiễm có thể bình tĩnh nói chuyện với Ưng Mẫn. Anh hài lòng ôm cô:”Em trả lời rất tốt! Anh nhất định sẽ xử lý thật công bằng. Nha đầu, cảm ơn sự thông cảm của em.”
“Con người phải trầm ổn chín chắn. Em không thể mãi không hiểu chuyện như hồi mới cưới được, bắt anh sa thải Lynda. Nếu như lúc trước anh sa thải cô ấy, thì hiện giờ cô ấy không thể hạnh phúc bên cạnh Trịnh Húc.” Tiếu Nhiễm nghịch ngợm lè lưỡi, “Em sẽ cố gắng không là một người chỉ biết đố kỵ, em sẽ sử dụng mị lực của mình để xử lý tình địch.”
“Không tồi!” Cố Mạc cười hôn lên trán Tiếu Nhiễm.
…………………….
Ưng Mẫn cúp điện thoại xong, căm tức ném điện thoại vào tường.
Điện thoại vỡ tan tành ra tứ phía.
Tiếu Nhiễm chết tiệt!
Cô ta đón điện thoại của cô mà muốn khoe khoang sao?
“Tiếu Nhiễm, cô đừng có đắc ý! Cô ngồi ở vị trí Cố phu nhân này không còn lâu nữa đâu!” Ưng Mẫn nói gần như điên cuồng.
Nếu Cố Mạc vẫn còn độc thân, cô có thể cố gắng tỉnh táo, yên lặng ở bên cạnh anh, chờ anh quay đầu lại nhìn thấy mình.
Nhưng anh lại kết hôn! Cô dâu không phải là cô! Lại là người anh không nên lấy nhất Tiếu Nhiễm!
Đúng rồi!
Gây chuyện mà bỏ chạy, tội sẽ nặng thêm!
Cô có nên lợi dụng điểm này, ép Tiếu Nhiễm ly hôn với Cố Mạc?
Ưng Mẫn đứng lên, đi đi lại lại trong phòng.
“Không được! Cố Mạc biết được sẽ rất hận mình!” Ưng Mẫn ngồi lên giường, vò đầu bứt tóc.
Nếu cô đem tin Tiếu Nhiễm là thủ phạm vụ tai nạn năm năm trước tiết lộ ra ngoài, Cố Mạc có thể thông qua các mối quan hệ trong báo giới lần ra cô.
Hơn nữa năm đó Cố Mạc tìm mọi cách cũng không ra bằng chứng để bỏ tù Tiếu Bằng Trình, cô làm sao có thể chứng minh Tiếu Nhiễm chính là thủ phạm?
“Phải suy nghĩ thật cẩn thận!” Ưng Mẫn bắt buộc chính mình phải bình tĩnh.
Nên tiếp tục ngụy trang, hay làm một người xấu hoàn toàn?
Phải cố gắng suy nghĩ một chút!
Cô không thể huy diệt tất cả trong cơn xúc động nhất thời.
Đúng rồi!
Còn có bà Tưởng!
Mấy ngày nay bị bó cuốn vào sự cố trị liệu mà đã biến thành đồ ngốc rồi!
Một vũ khí tốt như vậy mà không biết đường tận dụng!