Một người phụ nữ đứng ở góc xa xa, hàm chứa nước mắt nhìn một màn này, răng nanh dường như muốn phá hủy cả đôi môi.
“Phàm Phàm, đi thôi!” Một người già đầu đầy tóc bạc, đi cùng một người phụ nữ bên cạnh, bắt tay lên bờ vai cô, cưng chiều nói.
Liêu Phàm phiền muộn nói: “Toàn bộ đều đã thay đổi.”
Người già nhìn theo ánh mắt của Liêu Phàm, nhìn thấy Vương Giai Tuệ và Cố Nhiên gắt gao ôm lấy nhau, không khỏi sửng sốt: “Phàm Phàm, con vẫn chưa bỏ xuống được?”
“Con như thế nào, còn thế nào mà chưa bỏ được?” Liêu Phàm ngẩng đầu, đẩy cọng tóc dài che khuất khuôn mặt mình.
Nơi đó, giống như quả cam bị phá hủy, cao thấp khác nhau, từng khe rãnh giương ra.
Người đó lập tức kéo tóc cô xuống, che lại vết sẹo của cô: “Phàm Phàm, ba nhất định sẽ chữa trị cho con, không được cam chịu.”:
Liêu Phàm cúi đầu, kéo hành lý rời khỏi sân bay.
Cuộc sống của cô, tình yêu của cô, bởi vì một hồi trí mạng ngoài ý muốn, toàn bộ đều bị hủy.,
Cô cho rằng mười năm, lại bước về nơi này, cô có thể tiêu tan.
Không nghĩ tới ngày đầu tiên đặt bước trên mặt đất của thành phố A này, đã gặp được người đàn ông mà vô duyên với cô.
Gặp lại thì thế nào?
Cuối cùng cũng vô duyên.
Anh đã tìm được người con gái ưng ý.
Nước mắt giống như thủy tinh, bị lực hấp dẫn của trái đất hút lấy, từng chuỗi rỡi xuống.
Giống như đang nghiền nát trái tim của cô, từng chút, từng chút trầm xuống địa ngục.
...
Đột nhiên Cố Nhiên buông Vương Giai Tuệ ra, nhìn quanh bốn phía.
Không biết vì sao, anh vừa có loại cảm giác bị nhìn trộm.
Là cô ấy sao?
Anh nắm chặt quả đấm, nhếch môi mỏng.
Cho dù không làm được người yêu, Liêu Phàm cũng không cần phải coi anh như thú dữ, tránh xa anh.
Ngay cả nhận thức lẫn nhau cũng không chịu, đây là có bao nhiêu oán hận với anh.
Anh nhíu chặt mày lại.
Mười năm, anh vẫn không nghĩ ra rốt cuộc mình đã sai ở đâu.
“Cố Nhiên, làm sao thế?” Vương Giai Tuệ bồn chồn túm lấy áo khoác của Cố Nhiên, lo lắng hỏi.
“Không sao.” Cố Nhiên khẩn trương thu lại trái tim đang bị lạc, tiêu sái cười ôm lấy vai cô: “Chờ anh trở lại.”
Vương Giai Tuệ lất từ trong túi áo ra một chiếc chìa khóa có con gấu, đỏ mặt nhét vào tay anh: “Cho!”
Cố nhiên cười nắm ở trong tay, cúi đầu mổ một cái lên môi của Vương Giai Tuệ: “Anh cực kỳ thích!”
“Anh động một chút liền hôn!” Vương Giai Tuệ đỏ mặt, hung hãn đẩy Cố Nhiên ra.
Không chỉ có Cố Mạc và Tiếu Nhiễm đang nhìn, mà Ưng Mẫn cũng đang ở đây.
Ôm là đủ rồi, vậy mà anh còn hôn cô trước mặt nhiều người như thế.
Không biết xẩu hổ sao?
Cố Nhiên vươn hai tay ra, dùng lực xoa nắn vai của Vương Giai Tuệ: “Nhìn thấy em đã muốn chà đạp!”
“Mau cút đi!” Vương Giai Tuệ đỏ mặt gầm thét.
Cố Nhiên cúi đầu, dùng lực hôn một cái lên môi của Vương Giai Tuệ, mới lưu luyến không rời buông cô ra, kéo hành lý đến cửa bảo an.
Vương Giai Tuệ dùng lực vẫy cánh tay: “Bác sĩ Mộng Cổ, bảo trọng!”
Ưng Mẫn vẫn đứng một bên, khoanh tay nhìn toàn bộ cảnh này. Khi Cố Nhiên đi đến cửa bảo an, cô đi qua trước mặt Cố Mạc, thấp giọng nói: “Hóa ra nhà các anh thích trâu già gặm cỏ non. Cố Mạc, em hận ngày trước mình quá già.”
Nói xong, cô cũng kéo hành lý đến cửa bảo an.
“Người phụ nữ này, không nói khó chịu không được soa?” Tiếu Nhiễm phẫn nộ trừng đôi mắt đẹp.
Cái gì mà trâu già gặm cỏ non?
Ưng Mẫn nói Cố Mạc biến thái như thế có vẻ không sai lắm.
Rõ ràng là bọn họ vì yêu nhau mời cùng một chỗ.
“Cô ấy nói cũng đâu có sai. Đích thực là anh trâu già gặm cỏ non. Anh ăn rất cao hứng!” Cố Mạc ôm chầm lấy eo của Tiếu Nhiễm, cười an ủi cô.
“Nếu như Ưng Mẫn cũng giống em, anh sẽ yêu cô ấy không?” Tiếu Nhiễm mất hứng hỏi han.