“Tìm thấy rồi?” Cố Mạc ngồi trên ghế giám đốc, hướng mắt về phía cửa sổ chấm đất, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng hỏi. “Được! Lập tức áp giải về nước!”
Lynda bước vào, nghe được câu “Áp giải về nước”, cô liền hiểu ra cười hỏi:”Cố tổng, có phải đã tìm thấy Tiếu phu nhân cùng con gái bà ta rồi không?”
Cố Mạc gật gật đầu.
“Anh định làm thế nào?” Lynda thân thiết hỏi, “Báo cảnh sát?”
“Không ai bị thương, cảnh sát sẽ không đếm xỉa đến loại chuyện nhỏ như vậy. Tôi chỉ muốn đích thân cho bà ta nếm mùi một chút!” Cố Mạc đưa tay nhận lấy tài liệu trong tay Lynda, phóng khoáng ký tên, rồi trả lại cho cô.
“Anh phải giáo huấn thật chuyên chú.” Lynda gật đầu một cái.”Để cho bọn họ không dám làm tổn thương Tiếu Nhiễm nữa.”
Lynda hiện giờ coi Tiếu Nhiễm là bạn bè, cho nên cũng không có khách sáo gọi cô là Cố phu nhân.
Cố Mạc nghe thấy, cười cười với Lynda.
Lynda cung kính khom người, rồi đi ra khỏi văn phòng.
“Lynda, Cố tổng có ở bên trong không?” Trịnh Húc đi tới, đạm mạc hỏi.
“Ừm. Đi đi. Tâm trạng của anh ấy rất tốt, việc mà anh dự toán hiện giờ thảo luận là rất đúng lúc.” Lynda tươi cười quyến rũ, con ngươi ánh lên sự thông minh.
“Cho tới giờ anh không hề lo lắng quá về vấn đề đó.” Trịnh Húc lạnh nhạt nở nụ cười, liền đẩy cửa bước vào.
Cố Mạc nhìn Trịnh Húc đi vào, liền đan mười ngón tay vào nhau hỏi:”Chuyện gì?”
“Lần trước anh đưa cho tôi một số địa điểm cho nhà máy mới, tôi đã chọn ra được mấy chỗ, anh xem đi.” Trịnh Húc đưa một văn kiện cho Cố Mạc.
Cố Mạc mở văn kiện ra, chăm chú xem trong chốc lát.
“Phía đông khu này giao thông tiện lợi, nhưng giá hơi cao, hơi chiếm diện tích….Khu phía tây tuy hơi xa xôi, nhưng được cái giá cả hợp lý. Khu phía bắc có một nhà máy rất lớn, nhưng kinh doanh thất bại, vội vã nâng lãi thuê, cho nên giá có vẻ ưu đãi, nhưng nhà máy này có chút cũ kỹ, nếu mua lại cần phải sửa chữa nhiều…” Trịnh Húc đứng một bên, bắt đầu phân tích từng hạng mục.
“Khu bắc có diện tích lớn nhất?” Cố Mạc ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Trịnh Húc.
“Phải.” Trịnh Húc gật gật đầu.
“Anh cảm thấy khu nào có giá trị nhất?” Cố Mạc nhìn qua Trịnh Húc.
“Khu nhà máy phía bắc..tuy rằng số tiền sửa chữa không nhỏ.” Trịnh Húc bày tỏ rõ ràng quan điểm của mình.
“Như vậy đi! Anh đàm phán với đối phương, cố hết sức áp giá đến năm trăm ngàn.” Cố Mạc khép lại văn kiện, nhìn Trịnh Húc tràn ngập sự tán thưởng. Không hổ là trợ thủ đắc lực nhất của anh, quan điểm rất độc đáo.
“Tôi sẽ đi làm ngay.” Trịnh Húc cung kính đáp.
“Tôi tin tưởng anh!” Cố Mạc cười vỗ vỗ cánh tay Trịnh Húc.
Năm trăm ngàn không phải là một cái giá dễ đàm phán, bởi vì khu đất ở phía bắc rất có tiềm lực. Theo như anh biết, nơi đó có thể xây nên một căn cứ có triển vọng.
Trịnh Húc thu lại ánh mắt, xoay người lui ra ngoài.
Khi văn phòng chỉ còn lại một mình Cố Mạc thì anh giơ tay nhìn thoáng qua đồng hồ.
Anh gõ nhẹ mặt bàn, tầm mười phút sau, anh cầm điện thoại trên bàn gọi cho Tiếu Nhiễm:”Tan học chưa?”
“Vừa tan học. Chú, có chuyện gì sao?” Tiếu Nhiễm nghe thấy giọng nói của anh, dường như mềm mại êm tai giống như những nốt nhạc đang phiêu trên không trung.
“Tan học anh đi đón em.” Cố Mạc cườ nói.
“Thật chứ? Hôm nay anh không tăng ca à?” Tiếu Nhiễm có chút xúc động hỏi.
“Thật xin lỗi, gần đây anh có chút không quan tâm đến em.” Cố Mạc thành thật xin lỗi. Lâu lắm không tới công ty, bao nhiêu công việc chờ đợi anh, cho nên hai tuần liền phải tăng ca.