Lúc Tiếu Bằng Trình đuổi đến Hắc Hà, đã là hơn bốn giờ chiều.
Vội vàng phủi tuyết trên người, ông vội vã chạy vào phòng nhỏ quen thuộc trong trí nhớ kia.
Tiếu Nhiễm nhìn thấy ba, lập tức đứng dậy từ trong lòng Cố Mạc, hàm chứa nước mắt bổ nhào tới: “Ba!”
Tiếu Bằng Trình nhìn ba vợ nằm ở linh sàng, hốc mắt bắt đầu đỏ lên.
Ông vượt qua Tiếu Nhiễm, quỳ xuống bên cạnh quan tài, bi thống nói: “Ba, con đã tới chậm rồi!”
Tiếu Nhiễm quỳ gối bên cạnh ba, kề mặt đến trên lưng ông, thương tâm chảy nước mắt: “Ba, ngày hôm qua dì mang theo Tiếu Lạc xông vào phòng bệnh, ông ngoại bị bọn họ làm cho tức giận đến thổ huyết không ngừng, sau cùng không thể... Con cũng không thể...”
“Lại là Dương nguyệt Quyên?” Tiếu Bằng Trình phẫn nộ nắm chặt quả đấm.
Ông cho rằng ba vợ chết là vì tế bào ung thư khuếch tán hoặc di căn, không nghĩ tới là bị Dương nguyệt Quyên làm cho tức chết.
Đều do ông!
Là ông đã hại chết ba vợ!
“Ba, con rể bất hiếu!” Tiếu Bằng Trình bi thương rống to.
Nếu không phải ông ở bên ngoài... Dương nguyệt Quyên làm sao có thể tổn hại đến ba vợ?
Tất cả đều là sai lầm của ông!
Ông như vậy, căn bản không xứng sống ở trên đời này nữa!
Ông nên đi tìm Nhã Lam, nhận tội với bà!
“Ba, không phải sai lầm của ba!” Tiếu Nhiễm vừa định khuyên nhủ ba, chỉ thấy ông đứng dậy, lảo đảo bước đi ra ngoài: “Ba....”
Cố Mạc nhìn thấy trong mắt ba vợ chợt lóe lên bi thương và quyết tuyệt, lập tức cảnh giác hô lên: “Không được rồi, nhanh ngăn ông ấy lại!”
Tiếu Nhiễm thấy Cố Mạc đứng dậy đuổi theo, cũng lo lắng đứng lên, dẫm xuống tuyết thật dày, cật lực đuổi theo.
“ba, ba muốn làm gì?” Tiếu Nhiễm nhìn thấy ba chạy lên núi, trong lòng lập tức luống cuống, chân kế tiếp không khống chế được, ngã về đằng trước.
“Nha đầu!” Nghe thấy phía sau có âm thanh, Cố Mạc khẩn trương chạy lại, đau lòng đỡ cô dậy.
“Không cần lo cho em, mau đuổi theo ba!” Tiếu Nhiễm hàm chứa nước mắt, âm thanh run rẩy nói.
“Trác Liệt, ôm Tiếu Nhiễm về nhà!” Cố Mạc lớn tiếng phân phó một tiếng cho Trác Liệt đang đuổi theo phía sau, xoay người đuổi theo về phương hướng mà Tiếu Bằng Trình vừa biến mất.
Trác Liệt dừng bước, bước đến bên cạnh Tiếu Nhiễm: “Tiếu Nhiễm, em có thai, không được chạy ra ngoài, trên núi có rất nhiều cạm bẫy đã được thợ săn thiết kế, mùa đông lại bị tuyết phủ lên, cực kỳ dễ bị ngã, mà còn, trên núi cũng có thú dữ...”
“Nhưng là... em lo cho ba.” Tiếu Nhiễm bỏ tay Trác Liệt ta, cố gắng đứng lên, dẫm được nửa bước lên tuyết thật dày, một lần nữa đuổi theo.
“Tiếu Nhiễm!” Trác liệt khẩn trương đuổi theo, dùng lực ôm eo cô, không cho cô lên núi. Trên núi có bao nhiêu nguy hiểm, chỉ có thợ săn chân chính mới biết được.
“Anh buông ra, em muốn tìm ba!” Tiếu Nhiễm liều mạng vùng vẫy.
Trác Liệt sợ đụng tới bụng cô, không dám dùng quá nhiều lực.
Đột nhiên Tiếu Nhiễm nâng chân lên, hung hăng hướng về nơi yếu nhất của Trác liệt, khi anh đau đớn đến mức khom lưng quỳ gối trên mặt đất, cô liền nhanh chóng chạy đi.
“Tiếu Nhiễm, nguy hiểm!” Trác liệt vừa băng tay vào chỗ bị thương, vừa sợ hãi hô to.
Tuyết càng rơi càng nhiều, rất nhanh che đi dấu chân của Cố Mạc và ba.
Tiếu Nhiễm đứng trong đống tuyết, đem hai tay đặt ở trên môi, la lớn: “Ba, Cố Mạc, hai người đang ở đâu, trả lời con!”
“Tâm can bảo bối, không cần qua đây, nguy hiểm!” Tiếu Bằng Trình vội vàng phóng âm thanh tới.,
“Ba, ba không cần Tiếu Nhiễm nữa sao?” Tiếu Nhiễm bi thống lớn tiếng hỏi.
“Người ba đầy tội nghiệt, chỉ có cái chết mới có thể bù đắp lại.” Tiếu bằng Trình hối hận nói.
“Nhưng nếu ba chết, con làm sao bây giờ? Ba, con chỉ có mình ba là người thân!” Tiếu Nhiễm vội vàng hô to, e sợ ba sẽ luẩn quẩn trong lòng mà nhảy xuống vực tự sát.