Tưởng phu nhân nhìn thấy Cố Mạc, lập tức lộ ra vui mừng: "Tiểu Mạc, cháu tới vừa lúc. Hân Hân nói một lát nữa sẽ qua."
Cố Mạc kéo Tiếu Nhiễm tới trước ngực, nhàn nhạt cười nói: "Bác gái, là Nhiễm Nhiễm muốn tới bồi người.Cháu hôm nay còn phải đi xã giao, có chút vội vàng, liền không thể bồi chị Tiểu Phùng được rồi."
Cố Mạc cố ý nhấn mạnh 3 chữ” chị tiểu Phùng” với Tưởng phu nhân.Phùng Hân đối với anh cũng chỉ là một người xa lạ có quen biết mà thôi.
Tưởng phu nhân lúc này mới đưa ánh mắt dời về phía Tiếu Nhiễm: "Đến đây ngồi đi."
"Mẹ nuôi, hôm qua mưa cả đêm, hôm nay không khí bên ngoài đặc biệt tươi mát, con bồi người đi dạo vườn hoa." Tiếu Nhiễm tiến lên phía trước nhiệt tình nói.
"Tôi không thể ra gió." Tưởng phu nhân đạm mạc nói.
"Ở trong phòng kín cũng không tốt." Cố Mạc cười nói."Hít thở không khí trong lành mớ có lợi cho sức khỏe. Tiểu Nhiễm, em lên tầng tìm cho bác gái một cái mũ hoặc một cái khăn quàng cổ."
"Vâng." Tiếu Nhiễm lập tức cười chạy lên lâu.
"Tiểu Mạc, cháu không biết Hân Hân chính là lễ vật mà Y Nhiên muốn tặng cho chúng ta hay sao?Cháu vì sao lại không thích con bé?"Sau khi Tiếu Nhiễm lên lầu, vô cùng không vui nhìn Cố Mạc.
"Cháu không phải không thích cô ấy.Cô ấy là một cô gái tốt, không hề vì cuộc sống khó khăn mà lùi bước, ngược lại còn sống một cuộc sống cực kỳ đặc sắc. Nhưng cháu chỉ dừng lại ở sự thưởng thức.Cháu không phải là người đàn ông đứng núi này trông núi nọ, vợ của cháu là Tiểu Nhiễm,con gái nuôi của bác." Cố Mạc ngồi xổm xuống trước mặt Tưởng phu nhân, thật tâm nói.
Tưởng phu nhân thở dài: "Cuộc sống của bác đã hoàn toàn bị hủy. Không có lấy một việc như ý. Bác thật có bao hy vọng cháu cùng Hân Hân sẽ ở cùng một chỗ."
Cố Mạc cầm lấy tay Tưởng phu nhân nói, "Bác gái, Tiếu Nhiễm cũng sẽ giống như con gái một dạng hiếu thuận bác, Hân Hân lại cùng bác quên đi mọi ân oán trước kia, phẫu thuật của bác lại cực kỳ thành công.Cuộc sống càng ngày càng tốt hơn, bác lúc tuổi già sẽ cực kỳ hạnh phúc."
"Bác nói là muốn nhìn thấy cháu cùng Hân Hân ở cùng một chỗ." Tưởng phu nhân ngoan cố nói.
"Hân Hân không có yêu cháu. Cô ấy đã có bạn trai." Cố Mạc có chút đau đầu giải thích.
"Bác bảo con bé cùng bạn trai chia tay. Các cháu liền có thể! Tiểu Mạc, thật sự! Hai đứa có thể thực sự ở cùng một chỗ!" Tưởng phu nhân lại bắt đầu lên cơn nói.
"Bác gái..." Cố Mạc đau đầu nhăn mày lại, "Chúng cháu mỗi người có một sở thích riêng, căn bản là không có khả năng!"
"Đó là bởi vì Tiếu Nhiễm đã câu mất hồn cháu đi rồi!" Tưởng phu nhân điên lên gầm nhẹ.
Tiếu Nhiễm ở trên bậc cầu thang, xấu hổ dừng lại.
Sự tồn tại của cô là chuyện cười cho thiên hạ.
Tưởng phu nhân vẫn không thể tiếp nhận cô.
Cô gắt gao cắn môi, sắc mặt tái nhợt.
Lúc này, ngoài cửa liền truyền tới một trận âm thanh.
"Bác gái, bác không thể nói như vậy. Cố Mạc cùng Tiếu Nhiễm là thật tâm yêu nhau." Ứng Mẫn đột nhiên xuất hiện, ôn nhu cười nói, "Bác không thể nhẫn tâm chia rẽ một cặp vợ chồng ân ân ái ái như vậy được."
"Chủ nhiệm Ứng?" Tưởng phu nhân nghi hoặc nhìn Ứng Mẫn.
Là cô ở trong điện thoại nói với bà, nếu không đem cây đinh trong mắt là Tiếu Nhiễm này nhổ đi, Cố Mạc sẽ không có cách ở cùng một chỗ với Hân Hân được. Hôm nay như thế nào lại thay đổi thái độ rồi vậy?
"Cháu cảm thấy Cố Mạc cùng Tiếu Nhiễm như vậy rất tốt. Dùng tình yêu tới hóa giải thù hận, một kết cục hoàn mỹ." Ứng Mẫn cúi người, sau khi đưa hoa cẩm chướng trong tay cho Tưởng phu nhân, tao nhã lịch sự nói.
"Dùng tình yêu tới hóa giải cừu hận..." Tưởng phu nhân im lặng rồi.
"Ứng Mẫn, cám ơn!" Cố Mạc thành khẩn nói lời cảm ơn.
Anh không nghĩ tới Ứng Mẫn sẽ giúp mình.
"Làm người cũng không thể quá cố chấp. Lui một bước trời cao biển rộng."Khóe môi Ứng Mẫn cười có chút chua xót,tươi cười cũng không thể che dấu hết bi thương.
Cố Mạc nhìn ra được, Ứng Mẫn cũng không còn đối với anh yêu đơn phương nữa, vì thế liền chân thành khuyên nhủ: "Cô nói rất đúng. Lui một bước trời cao biển rộng. Tương lai mới có thể đặc sắc."