"Ngày mai anh tới đón em đi ăn một bữa tiệc lớn." Cố Nhiên cười xoay người rời đi.
Thấy cố Nhiên hấp tấp xuống lầu, Tiếu Nhiễm liền đoán ra anh đi muộn có bao nhiêu quan trọng.Anh vậy mà sẽ vì bạn tốt Giai Tuệ mà làm trễ nải công tác, đây rốt cuộc là có bao nhiêu thích cô ấy?
“Tôi còn chưa đáp ứng anh!" Thời điểm Vương Giai Tuệ hô ra miệng, Cố Nhiên cũng đã biến mất được một lúc rồi.
"Cố Nhiên cũng được a." Ninh Hạo nhàn nhạt cười mở miệng nói.
Vương Giai Tuệ chua xót cúi đầu, tình yêu của cô...
Lúc cô ngẩng đầu, trên mặt liền nở nụ cười kiên cường: "Ninh Hạo, cám ơn đề nghị của cậu. Tớ sẽ suy nghĩ."
"Suy nghĩ? Cậu không thích anh Cố Nhiên sao?" Tiếu Nhiễm có chút kinh ngạc.
Xem Cố Nhiên cùng Giai Tuệ ở chung một chỗ quả thực là một đôi oan gia vưi mừng a. Thời điểm Cố Nhiên ôm Giai Tuệ, trên mặt cô đều là tươi cười sáng lạn như đã quen thói nuông chiều vậy.
Cô còn tưởng rằng Giai Tuệ là có ý với Cố Nhiên.
"Không phải không thích." Vương Giai Tuệ lập tức lắc đầu phủ nhận. Cô cũng không rõ tình cảm cô giành cho Cố Nhiên là gì.
Cô kỳ thực không hề cảm thấy chán ghét khi ở bên cạnh anh, chỉ là thói quen cùng anh đấu võ mồm, nhất thời thay đổi có chút khó xử...
Nhưng là cô cũng biết, kia chưa phải là yêu.
Cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua Ninh Hạo, ánh mắt của cậu ấy giống như mặt nước hồ thu,tĩnh lặng không một chút xao động.
Hôn nhân của Tiếu Nhiễm cùng Cố Mạc đã khiến cho cậu ấy đóng lại trái tim mình. Cô có thể cảm thấy được, thời điểm cô đau lòng vì cậu ấy cũng là lúc cô cảm thấy bi ai cho chính mình.
"Vậy thì thử tiếp nhận anh ấy đi." Tiếu Nhiễm cười cổ vũ Vương Giai Tuệ.
"Tiếu Nhiễm, các cậu là đến cùng tớ ôn bài, hay là tới để khuyên tớ đi yêu? Chuyện quan trọng nhất của chúng ta lúc này là chuyện thi đại học, chuyện tình cảm tạm thời tớ không muốn nghĩ đến.Kể cả tớ có tiếp nhận Cố Nhiên, thì cũng là chuyện sau khi thi xong đại học." Vương Giai Tuệ cười nói với Tiếu Nhiễm.
"Có đạo lý." Tiếu Nhiễm khẩn trương mở sách giáo khoa ra, cười nói, "Chúng ta ôn bài thôi. Lớp trưởng, vừa mới ôn đến chỗ nào rồi?"
Ninh Hạo sủng nịch nhìn thoáng qua Tiếu Nhiễm, nhàn nhạt cười nói: " Trang XXX. Đây là kiến thức nhất định sẽ có trong đề thi..."
Nghe Ninh Hạo phân tích ngắn gọn, Tiếu Nhiễm liền lộ ra vẻ mặt sùng bái.
Học tập nên giống như Ninh Hạo, cái gì cũng biết, lại biết khiêm tốn không kiêu ngạo.
Ba người ôn bài đến giữa trưa, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa.
"Có thể là bác gái trở lại hay không?" Tiếu Nhiễm lập tức đứng dậy đi mở cửa.
"Mẹ tớ sang thăm bà ngoại, tối mai mới trở về." Vương Giai Tuệ lập tức trả lời, cô nhăn mày thầm nói"Hẳn không phải là Cố Nhiên đi?"
"Có khả năng!" Tiếu Nhiễm trêu chọc cười nói.
Sau khi mở cửa ra, Tiếu Nhiễm liền nhìn thấy một người mang theo hộp cơm đến. Cô kinh ngạc nói: "Chúng ta hình như không có gọi đồ ăn ngoài mà."
"Là tớ gọi!" Ninh Hạo nhanh chân xuất hiện sau lưng Tiếu Nhiễm. Anh đưa tay nhận lấy hộp cơm, đưa tiền qua, "Cảm ơn! Không cần trả lại!"
"Lớp trưởng, cậu thật chu đáo!" Tiếu Nhiễm cảm kích nhìn Ninh Hạo."Tớ đang muốn ăn bánh bao hấp cùng sủi cảo."
"Tớ cũng đói!" Ninh Hạo nhàn nhạt cười đáp.
Anh muốn vì cô chuẩn bị tất cả mà không cần cô nói câu cảm tạ. Anh thà rằng cô cái gì cũng không nói, còn hơn là dùng một câu cảm ơn để kéo dài khoảng cách giữa bọn họ.
Có đôi khi, khách khí cũng là một loại thương tổn.
Ninh Hạo đem hộp cơm đặt lên trên bàn ăn, tiện kêu Giai Tuệ qua: "Nhanh qua đây! Thừa dịp còn nóng ăn mới ngon!"
Vương Giai Tuệ chống gậy, có chút khó khăn đi tới.
Ninh Hạo thấy thế liền lập tức đi qua đỡ cô.
"Cảm ơn!" Vương Giai Tuệ khẩn trương cụp mi che giấu suy nghĩ trong đôi mắt đẹp.
Tiếu Nhiễm đỡ lấy bên kia của Vương Giai Tuệ, cười nói: "Cậu cảm ơn cái gì? Chúng ta là bạn tốt!"