Tất cả mọi người vỗ tay vì Cố Mạc và Tiếu Nhiễm.
“Bà nội? Ba mẹ? Sao mọi người lại tới đây?” Tiếu Nhiễm nhìn thấy tất cả mọi người trong Cố gia đều có mặt, kinh ngạc cười toe toét.
Bà nội Cố từ ái cười nói: “Nó sợ cháu không cần nó, nên để chúng ta quay đây trợ giúp.”
“Tiểu Mạc bảo chúng ta giữ bí mật, nó một mang bất ngờ cho con.” Chu Cầm thanh nhã cười nói.
Người của Cố gia xuất hiện khiến đoàn phóng viên xôn xao.
“Đó không phải thị trưởng thành phố B sao?”
“Bên cạnh anh ấy chính là tác gia nổi danh Cá Tứ?”
“Nghe nói ngày mai bọn họ sẽ tổ chức tiệc cưới ở thành phố A... ”
Cố Hoài Lễ đi lên trước, nói qua Micro: “Cảm ơn mọi người hỗ trợ chứng kiến tình yêu của con trai và con dâu chúng tôi. Ngày mai là nghi thức kết hôn của con gái út nhà tôi, hoan nghênh mọi người tham gia ngày mai tại trung tâm tổ chức tiệc cưới thương mại quốc tế XX. Mời các vị phóng viên bạn bè đến chỗ nhân viên công tác nhận thiệp mời. Cảm ơn!”
Các phóng viên nghe được Cố Hoài Lễ nói, đều hoan hô.
Tiệc cưới của Cố gia chắc chắn không tồi. Mặc dù chỉ là đi ăn, nhưng cũng là phúc lợi cực kỳ cao.
Cố Mạc ôm chầm lấy eo Tiếu Nhiễm, cười nói nhỏ bên tai cô: “Cảm động không?”
Tiếu Nhiễm vừa lau nước mắt vừa gật đầu.
Cô cho rằng buổi chiều chỉ là nghiêm túc tuyên bố tin tức không nghĩ tới lại có nghi thức cầu tình yêu lãng mạn như thế. Người của Cố gia cũng đến đủ rồi.
Cô có thể không cảm động sao?
Không nghĩ tới Cố Mạc vậy mà làm ra chuyện lãng mạn như thế.
Anh thật sự yêu cô sao?
Khóe môi của cô cong lên hạnh phúc.
Cố Mạc bế cô lên, nói với mọi người: “Tôi muốn mang honey của tôi đi tận hưởng bữa tối lãng mạn đây.
Nói xong, anh ôm Tiếu Nhiễm rời đi.
Cố Nhiên và Giai Tuệ ở lại hỗ trợ phát thiệp mời, những người khác đều đi theo Cố Mạc rời đi.
“Không thể tưởng được anh cả lại lãng mạn như vậy.” Vương Giai Tuệ gần sát Cố Nhiên, cười nói.
“Còn không phỉa do anh dạy dỗ tốt sao?” Cố Nhiên nhíu mày.
“Anh cứ thổi đi!” Vương Giai Tuệ cười sẵng giọng.
Vào thang máy, Tiếu Nhiễm liền trượt xuống khỏi người Cố Mạc. Nhìn thấy bà nội sau đó bị đẩy mạnh tới, cô ngồi xổm trước mặt xe lăn của bà làm nũng nói: “Ba nội, ngay cả bà cũng theo chân bọn họ giấu diếm cháu.”
“Bà không phải sốt ruột thay các cháu sao? Cháu lại không tha thứ cho Tiểu Mạc, bà nội sẽ cho nó chịu đòn nhận tội đi.” Bà nội Cố nói.
“Tiếu Nhiễm không dám.” Tiếu Nhiễm le lưỡi với bà.
Tất cả mọi người đều nở nụ cười.
“Nếu hào hảo thì về nhà ở đi. Một mình con ở Tiếu gia, chúng ta rất lo lắng.” Cố Hoài Lễ nho nhã cười đề nghị.
“Ba, Cố Mạc còn chưa thật sự theo đuổi con.” Tiếu Nhiễm cau mũi, nghịch ngợm cười nói: “Ba để cho con hưởng thụ cảm giác được theo đuổi đi.”
“Con định chơi tới khi nào?” Bà nội Cố không hài lòng lắm hỏi han.
“Chơi đến khi anh ấy không thể tách rời khỏi cháu.” Tiếu Nhiễm thè lưỡi, trả lời.
Cố Mạc chau mày kháng nghị: “Anh đã sớm không thể tách rời khỏi em rồi.”
“Vẫn còn khảo sát!” Tiếu Nhiễm cau mặt, kiêu ngạo liếc Cố Mạc.
“Thôi, các cháu chơi đi, chơi mệt thì sống cho tốt.” Bà nội Cố cầm tay Tiếu Nhiễm, khẽ thở dài: “Nha đầu Nhiễm, đừng để bà nội đợi quá lâu.”
Tiếu Nhiễm cảm nhận được sự nóng lòng của bà, hốc mắt có chút ẩm ướt, nhẹ nhàng gật đầu.
“Anh, cách mạng chưa thành công.” Cố Tương trêu chọc anh cả nháy mắt.
Cố Mạc lạnh lùng không nói gì.