Đã bao lâu rồi?
Về nhà chỉ có một mình cô.
Đối diện với một căn phòng trống, một chiếc giường không, cô có cảm giác như bị thế giới vứt bỏ.
Từ ngày đó, Cố Mạc cũng chẳng gọi cho cô lấy một cuộc điện thoại.
Chẳng lẽ anh thật sự muốn cắt đứt toàn bộ với cô sao? Rốt cuộc cô cũng không thể nào được anh tha thứ.
Bụng đau quá! Cô ôm bụng cuộn mình trên giường, nhớ Cố Mạc không nguôi.
Cô nhớ lần trước khi đau bụng kinh, anh chăm sóc, massage giúp cô, nước mắt rơi xuống không ngừng.
Sau này, chắc sẽ không được quyền lợi như vậy nữa.
Cơ thể đau, trái tim càng đau hơn.
Con người không nên mắc lỗi dù chỉ một lần. Một lần làm sai cũng khiến cả đời không có hạnh phúc.
Chỉ vì một lần tùy hứng, cô đã phá hư tất cả!
Khóc mãi cũng mệt mỏi, khi tỉnh lại thì đêm cũng đã khuya.
Cô vào nhà vệ sinh thay băng rôi đi ra khỏi phòng giống như du hồn đi xuống lầu, lang thang trong phòng.
Cô ước rằng Cố Mạc sẽ đột nhiên xuất hiện để cô biết rằng hơn một tháng nay anh biến mất là cô năm mơ mà thôi. Thật ra, anh vẫn luôn ở bên cạnh cô.
Không biết tại sao cô lại đi đến trước phòng chiếu phim. Cô mê man đứng ngây ngốc nhìn cửa bóc da trâu chừng mười phút.
Đằng sau cánh cửa này là thế giới riêng của Cố Mạc, là nơi cô không thể tiến vào.
Đột nhiên cô muốn biết Cố Mạc đã từng yêu Tưởng Y Nhiên như thế nào. Yêu sâu đậm như thế nào mà suốt năm năm trời anh vẫn không thể quyên được.
Dù sao, Cố Mạc đã không muốn tái hợp với cô, nếu biết cô vào đây thì hậu quả nghiêm trọng nhất cũng chỉ ly hôn mà thôi.
Tiếu Nhiễm kiên định đẩy cửa, đi vào căn phòng chứa đầy kỷ niệm của Cố Mạc.
Cô ôm gối ngồi dựa vào ghế sô pha, một tay cầm điều khiển mở màn chiếu lên.
Trên màn ảnh xuất hiện Cố Mạc – người cô ngày nhớ đêm mong. Anh đang giơ máy quay phim quay anh và Tưởng Y Nhiên. Anh nở nụ cười tươi rói, sáng lạn như ánh mặt trời. Khác hẳn với Cố Mạc lạnh lùng như núi băng ngàn năm mà cô biết.
Tiếu Nhiễm thấy một Cố Mạc như vậy thì hốc mắt đỏ lên.
Vui vẻ như thế cũng chỉ có Tưởng Y Nhiên cho Cố Mạc mà thôi.
Cho nên mặc kệ Tưởng Y Nhiên có đẹp hay không thì cô ấy vẫn thắng.
Ánh mắt Tiếu Nhiễm ghen tị nhìn cô gái đang chụp chung với Cố Mạc. Đột nhiên cô cảm thấy tự ti.
Đoạn clip chiếu đến hình ảnh của Tưởng Y Nhiên. Cô ấy vẫn xinh đẹp như cũ. Cô còn có thể cảm nhận được nội tâm đẹp, phong cách ưu nhã, xuất chúng không nhiễm bụi trần.
Một người đẹp như thế chắc chắn nội tâm cũng rất đẹp.
Tiếu Nhiễm hâm mộ nhìn Tưởng Y Nhiên – người trở thành bảo bối của Cố Mạc.
Cô cảm thấy bản thân giống như một tên trộm, đi rình mò hạnh phúc của người khác để rồi bản thân thấy cô đơn.
Cô không thể khiến Cố Mạc vui vẻ như vậy, cô chỉ mang lại đau khổ và bất hạnh cho anh mà thôi.
Cô cực kỳ hâm mộ Tưởng Y Nhiên cho dù cô ấy đã nằm dưới mồ sâu.
Bụng dường như càng đau hơn. Cô dùng lực ấn bụng, đau đến mức ngất xỉu.
Sáng hôm sau, cô lạnh quá mà tỉnh lại. Đầu đau, bụng cũng đau. Cô cố gắng chịu đựng đau đớn mà đứng dậy phát hiện hai chân như đeo chì.
"Cảm rồi sao?" Cô sờ trán, cảm thấy hơi nói. Thành phố A cuối tháng 11 cho dù chỉ hơi gió thôi cũng cực kỳ lạnh. Cô không mặc áo khoác lại ngồi dưới cả đêm, không cảm lạnh mới lạ. Cô vừa ho, vừa yếu ớt đi bộ ra ngoài.
Ngoài cửa, có một đôi giầy da bóng loáng.
Tiếu Nhiễm kinh ngạc ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy khuôn mặt cô vẫn ngày nhớ đêm mong.
Cô giơ tay lên, run rẩy giơ tay lên mặt Cố Mạc. Chưa kịp chạm tới, đôi tay lạnh lẽo của anh đã bắt lấy tay cô.