Tiếu Bằng Trình nhìn Dương Nguyệt Quyên xé đơn ly hôn, lạnh lùng nở nụ cười:”Bà cứ việc xé. Nếu bà không đồng ý ly hôn, tôi sẽ khởi tố!”
Nói xong, Tiếu Bằng Trình lấy ra một đơn ly hôn nguyên vẹn, một lần nữa đặt trên bà trang điểm, rồi xoay người đi.
“Tiếu Bằng Trình, ông là đồ nham hiểm!” Dương Nguyệt Quyên khàn giọng rống to.
“Không phải tôi độc ác. Tôi là bị bà bức ép! Đừng có nói với tôi rằng, bà đối xử tử tế với Tiếu Nhiễm!” TIếu Bằng Trình đứng ở cửa, lạnh lùng chất vấn.
“Tiếu Nhiễm đã nói gì với ông?” Dương Nguyệt Quyên tức giận trừng lớn hai mắt,”Tôi chỉ biết ông thiên vị Tiếu Nhiễm, bất kể nó nói cái gì ông cũng đều tin tưởng. Nó và ông ngoại của nó muốn liên thủ để loại bỏ nhà họ Tiếu! Tiểu Lạc, số chúng ta sao lại khổ như vậy?”
“Mẹ!” Tiêu Lạc nhào vào trong lòng Dương Nguyệt Quyên, đáng thương khóc thút thít, “Ba không quan tâm đến chúng ta, chúng ta có thể đi đâu được bây giờ?”
“Ngay đến tiền riêng của mẹ đều đóng góp cho tập đoàn Bằng Trình, ly hôn rồi, chúng ta sẽ sống thế nào bây giờ?” Dương Nguyệt Quyên bi thương kể lể.
“Cái vòng tay một trăm chỉ vàng bà mua cho Tiếu Nhiễm có thể đổi được mấy trăm vạn tiền mặt, đủ cho các người cơm áo.” Tiếu Bằng Trình nói xong, liền “Sầm” một tiếng đóng cửa phòng.
Dương Nguyệt Quyên lau khô nước mắt trên mặt, lạnh lùng nói:”Đồ vô lương tâm! Dương Nguyệt Quyên mẹ cả đời này đều dành cho ông ta, vậy ông ta dám đá mẹ đi! Mấy trăm vạn tiền mặt thì làm được cái gì?”
“Đúng vậy! Mua vào món quần áo cũng không đủ.” Tiếu Lạc cũng vô cùng bất mãn, “Ba quá bất công rồi. Ba để lại tài sản cho Tiếu Nhiễm, còn mẹ con mình chỉ có thể dựa vào mấy trăm vạn tiêu vặt để sống.”
“Ông ta đừng có mơ tưởng! Bà đây sẽ khiến cho Tiếu Nhiễm chỉ còn là một cái xác cho ông ta nâng niu!” Dương Nguyệt Quyên tàn khốc nói.
Là Tiếu Bằng Trình không nể tình cảm vợ chồng, vậy đừng trách bà ác độc!
Là ông dồn bà vào đường cùng.
Bà làm sao có thể để ông ta và Tiếu Nhiễm vui vẻ một mình?
“Trong công ty không phải có người của mẹ sao?” Tiếu Lạc kỳ dị nhìn mẹ mình, dường như không quá tin rằng bà có thể vét sạch tập đoàn Bằng Trình.
“Thương trường không có bạn bè vĩnh viễn, cũng không có kẻ thù vĩnh viễn. Ông ta sao có thể biết được trong ba người quản lý cấp cao mới đề bạt lại không có người của mẹ?” Dương Nguyệt Quyên ngửa mặt lên trời cười to.
“Mẹ, mẹ có tay trong sao?” Tiếu Lạc bất ngờ nắm lấy cánh tay Dương Nguyệt Quyên.
“Cái này gọi là có dự đoán trước! Tiểu Lạc, lòng người dễ thay đổi, con phải biết được họ vì sao mà thay đổi. Có người tham tiền tài, con cho họ tiền, có người ham mê nữ sắc, cái này con đều có cả. Đàn bà, đáng già nhất không phải tiền tài mà là thân thể.” Dương Nguyệt Quyên ngạo mạn cười lạnh.”Một khi đã hiến thân, còn chuyện gì mà không làm được?”
Tiêu Lạc nghe mẹ nói, vẻ mặt có chút phức tạp:”Mẹ, với người hám tiền thì trả tiền là được mà.”
“Con nói cũng có lý, nhưng mọi việc không hề có tuyệt đối. Luôn luôn có một hai người không hề dao động. Đương nhiên mẹ sẽ không ép con đi là những việc này. Mẹ muốn dựa vào con kiếm cho mẹ một con rùa vàng, để mẹ vinh quang cả đời.” Dương Nguyệt Quyên ngồi lên giường, ngồi vắt chân, nói với Tiếu Lạc, “Con với con trai của Ninh tỉnh trưởng đã phát triển đến mức độ nào rồi?”
“Không có gì tiến triển. Anh ấy vốn không quan tâm đến con. Video, QQ, điện thoại….chắc đều bị anh ấy chặn rồi.” Tiếu Lạc ảo não ngồi cạnh Dương Nguyệt Quyên.
“Sao con không có chút khôn khéo nào di truyền từ mẹ vậy?” Dương Nguyệt Quyên ấn vào đầu Tiếu Lạc, bất mãn nói.
“Con cũng muôn! Là mẹ không truyền cho con.”
“Có lẽ Ninh Hạo vẫn còn chưa hết hi vọng với Tiếu Nhiễm.”
“Mẹ, Tiếu Nhiễm rốt cuộc có gì tốt? Vì sao cả Cố Mạc và Ninh Hạo đều một lòng với nó?” Tiếu Lạc vô cùng ghen ghét nói.
“Dụ dỗ.”