"Em nên đoán được chứ!" Tiếu Nhiễm cười ôm lấy thắt lưng của Cố Mạc, "Cảm ơn anh đã làm tất cả vì em!"
"Chúng ta là vợ chồng mà!" Cố Mạc xoa tóc Tiếu Nhiễm.
——
Lý Á Lệ đi công tác về, Cố Nhiên tìm khoảng thời gian thích hợp để cha mẹ hai nhà gặp mặt, bàn chuyện đính hôn.
"Bà ạ, con gái sống với con từ nhỏ, không hiểu phép tắc, gả vào nhà mọi người cũng mong mọi người chăm sóc và bảo ban cháu!" Lý Á Lệ khách khí nói với bà nội Cố.
"Thông gia khách sáo quá. Gia đình chúng tôi cũng chỉ là gia đình bình thường, không có quy củ gì. Cô không cần lo lắng Giai Tuệ ở nhà chúng ta bị coi thường đâu!" Bà nội Cố cười nói, "Lần đầu tiên tôi gặp đứa nhỏ Giai Tuệ này đã cực kỳ yêu quý nó rồi. Con bé và Tiểu Nhiễm lại là bạn bè thân thiết, sẽ không có chuyện chị em dâu ghét bỏ, ghanh tị nhau!"
"Đúng vậy!" Lý Á Lệ cười nhìn Tiếu Nhiễm, "Hai đứa sau này phải giúp đỡ nhau nhiều!"
Tiếu Nhiễm ôm bả vai Vương Giai Tuệ, cười nói: "Bác gái cứ yên tâm. Có con ở đây, Cố Nhiên không dám bắt nạt Giai Tuệ đâu!
"Chị dâu nhỏ, chị đùa gì đó? Em thương bà xã em còn không đủ kìa!" Cố Nhiên đoạt lại Giai Tuệ, bất mãn trừng mắt nhìn Tiếu Nhiễm.
Tiếu Nhiễm chớp chớp mắt với Lý Á Lệ: "Bác gái, bác xem. Không cần con quan tâm, Giai Tuệ đã có người thương rồi!"
Lý Á Lệ vui vẻ cười rộ lên.
Bà vẫn còn lo lắng trưởng bối Cố gia sẽ khinh thường bà nhưng không ngờ mọi người trong Cố gia ai cũng hiền lành.
Xem ra bà lo nghĩ nhiều rồi.
"Cố Nhiên là một đứa bé ngoan!" Lý Á Lệ hài lòng nhìn về phía Cố Nhiên, "Tôi thấy thằng bé là một người đàn ông biết thương yêu phụ nữ nên mới yên tâm giao Giai Tuệ cho nó!"
"Cố Nhiên nhà chúng tôi cho dù cũng có lúc bốc đồng nhưng lại là người rất nghe lời vợ! Thằng bé rất nghe lời Giai Tuệ đó!" Chu Cầm hài lòng nhìn Vương Giai Tuệ.
Lần đầu tiên gặp cô bé này, bà đã thấy có duyên. Đứa bé này hiểu chuyện không hề có tật xấu của những cô bé được nuông chiều từ nhỏ.
Quan trọng nhất là, Giai Tuệ là dấu chấm hết cho cuộc sống phong lưu của Cố Nhiên, dấu chấm hết cho chủ nghĩa độc thân của thằng bé.
Lý Á Lệ khách sáo với Chu Cầm một chút nữa.
Hai bên cực kỳ hài lòng về cuộc hôn nhân này, rất nhanh đã định ra ngày đính hôn.
Cố Mạc mỉm cười: "Về sau đều là người một nhà!"
——
Tiếu Lạc đến trường, sau lưng nghe thấy tiếng mọi người bàn tán.
"Là cô ta đó! Nghe nói cô ta không phải là con của ba, là do mẹ cô ta gian díu với người khác mà có. Sau đó còn giá họa cho ba cô ta. Lại còn khiến vợ cũ người ta tức chết. Hai mẹ con họ giống đàng hoàng vào nhà như tu hú chiếm tổ chim khác!"
"Tôi còn nghe nói, ba cô ta khi biết cô ta không phải là con ruột còn đuổi cô ta ra khỏi nhà!"
"Nghe nói mẹ cô ta còn thuê sát thủ nhưng bị bắt, đã phát điện rồi!"
"Hình như là thông đồng với người ngoài muốn nuốt trọn tài sản của ba cô ta rồi cùng chạy trốn với tình nhân!"
"Đúng là người đẹp rắn rết! Đáng tiếc cho khuôn mặt kia!"
——
Từng câu từng chữ lọt vào tai Tiếu Lạc, cô ta phiền toái bịt lỗ tai chạy khỏi trường học.
Hiện giờ, cô ta chỉ có hai bàn tay trắng.
Chắc hẳn Tiếu Nhiễm rất vui vẻ rồi?
Tiếu Lạc ngồi xổm ở ven đường, đôi mắt ngập nước, oán hận cắn răng.
Nếu không phải vì ba quá thiên vị Tiếu Nhiễm, giao công ty cho cô thì mẹ cũng không nghĩ tìm mọi cách để vơ vét tài sản. Thậm chí còn nghĩ cách thuê sát thủ, lại càng không vì chuyện đã bại lộ mà chạy trốn, cũng sẽ không tiết lộ thân phận của cô ta ra ngoài, sẽ càng không hại cô ta bị ba đuổi ra khỏi nhà.
Tất cả đều do Tiếu Nhiễm tạo thành.
Hiện tại, Tiếu Nhiễm có ba yêu thương, có ông xã cưng chiều, quả thật chẳng khác nào công chúa trong công chúa.
Mà cô ta thì sao chứ?
Cô ta biến thành cô nhi không nhà để về.
Không chỉ như vậy, lại còn bị toàn bộ học sinh cười nhạo.
Cô ta hận!
Cô ta không thể chiếm được sự yêu thương của Cố Mạc dành cho Tiếu Nhiễm, cô cũng không đoạt được tình yêu thương của ba với Tiếu Nhiễm.
Một ý niệm hình thành trong đầu cô ta.
Cô ta không chiếm được thì sẽ phá hủy toàn bộ!