“Chậm một chút.” Tần Viễn Chu lo lắng dặn dò: “Em là phụ nữ có thai, có thể nhẹ giơ chân đi thong thả được không?”
“Em chưa bao giờ là thục nữ.” Cố Tương kiêu ngạo kháng nghị trong lòng Cố Mạc.
Cố Mạc cho Tần Viễn Chu một ánh mắt thương cảm.
“Sớm muộn gì anh cũng bị dọa cho bị bệnh tim.” Tần Viễn Chu lau mồ hôi trên trán nói.
“Chỉ cần cậu đừng cho em ấy cơ hội, cậu còn có thể sống đến lúc đứa bé sinh ra.” Cố mạc ôm em gái, trêu chọc nói.
“Em thà rằng người mang thai là em.” Tần Viễn Chu ủy khuất chu miệng.
“Lúc này mới bao lâu mà anh bắt đầu oán giận rồi hả?” Cố Tương oán giận liếc Tần Viễn Chu.
“Không phải oán giận, là lo lắng.” Tần Viễn Chu ôm chầm lấy vợ từ trong lòng Cố Mạc: “Ngay cả lúc đang họp anh cũng lo không biết em có ngoan ngoãn ở nhà hay không, hay lại bỏ anh đi đâu.”
“Không dễ dàng chút nào.” Tiếu Nhiễm nghịch ngợm xen mồm vào: “Làm phụ nữ có thai không dễ, làm chồng người đó càng khó.”
“Vẫn là chỉ có chị dâu biết được bi thảm của anh.” Tần Viễn Chu bất đắc dĩ cười nói.
“Chị dâu nhỏ, em đứng sang bên kia đi?” Cố Tương khí phách chất vấn.
“Em đương nhiên là ở... bên em rể.” Tiếu Nhiễm nghịch ngợm le lưỡi.
“Em chân ngoài dài hơn chân trong đó.” Cố Tương giận, đuổi theo định đánh Tiếu Nhiễm.
Cố Mạc trốn đến phía sau Tiếu Nhiễ, Tần Viễn Chu ôm lại vợ về trong lòng.
“Được, không đùa em nữa.” Cố Tương cười nói.
“Chị Cố Tương, chị hạnh phúc khiến em rất ghen tỵ. Anh ấy đối với chị thật tốt.” Tiếu Nhiễm hâm mộ nói.
“Đừng hâm mộ, cậu và anh cả càng khiến người khác ghen tỵ.” Vương Giai Tuệ một lời trúng đích.
Giai Tuệ chỉ dùng một câu đã nói toạc ra sự thật.” Có Tương vui vẻ cười.
Tần Viễn Chu và Cố Mạc nhìn thoáng qua nhau, cho đối phương một ánh mắt đồng tình.
“Bởi vì người ngoài tỉnh táo, người trong cuộc thì u mê.” Vương Giai Tuệ cười khẽ nói: “Phụ nữ có thai khẩn trương ngồi xuống nghỉ ngơi, không trái tim anh rể lại nhảy ra ngoài.”
Tần Viễn Chu co Vương Giai Tuệ một ánh mắt cảm kích.
“Chị lại không phiền.” Cố Tương làm nũng nói.
“em rể mệt, chị không đau lòng sao?” Vương Giai Tuệ nghịch ngợm hỏi.
“Được rồi, chị là phụ nữ có thai.” Cố Tương nhún vai, ngồi đến trên ghế sofa.
“Em vốn là phụ nữ có thai.” Tần Viễn Chu thở dài.
“Đây là anh bất mãn với em sao?” Cố Tương lập tức nhíu mày.
“Nào dám?” Tần Viễn Chu nhìn Cố Mạc: “Anh cả quyết định cho em, cô ấy bốn tháng rồi có bầy vẫn đến phòng tâp thể dục, chưa bao giờ coi mình như phụ nữ có thai, em thật sự lo lắng gần chết.”
“Nhẫn đi.” Cố Mạc cho Tần Viễn Chu một đề nghị: “Qua hai tháng nữa, em xem nó còn đến phòng tập được nữa không.”
Tần Viễn Chu ứa ra đầy vạch đen.
Cố Mạc đang nói chuyện giúp ai đâu?
Nhẫn nhẫn?
Cô chỉ cần không tiếng động chạy trước anh, anh đã sợ bị hù chết tồi.
“Em là vì sinh một baby khỏe mạnh!” Cố Tương nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
“Được được được, em làm đúng, chỉ là lúc anh chạy bộ cẩn thận một chút, đừng làm ảnh hưởng đến thai nhi.” Tần Viễn Chu khom người, thật cẩn thận hống Cố Tương.
“BIết rõ, em so với lão mụ đều dong dài.” Tuy Cố Tương oán giận, nhưng vẻ mặt lại rất ngọt ngào.
Cố Mạc nhìn thấy em gái được cưng chiều đến tận trời, trấn an nở nụ cười.