"Tôi không tin là ngẫu nhiên!" Tiếu Nhiễm hừ một tiếng, đặt cà phê lên bàn trà, "Tiếu Lạc, ba không có cách nào bỏ cà phê nhưng chẳng lẽ cô và dì cũng không hiểu biết như vậy? Biết rõ ràng tim ba không tốt, hôm nay lại đau sao cô có thể để ba uống thứ có chất kích thích như vậy hả?"
"Em không biết!...Lần sau em sẽ không dám thế nữa!" Tiếu Lạc xấu hổ nói. Quả thật cô ta không cẩn thận nghe bác sĩ dặn dò, vì cô ta cho rằng chuyện này chẳng liên quan gì đến cô ta.
"Tôi đã kết hôn, cô và dì cũng nên quan tâm chăm sóc ba hơn nữa. Đừng coi sức khỏe của ba thành trò đùa!" Tiếu Nhiễm lạnh lùng dạy bảo Tiếu Lạc.
Tiếu Lạc thầm hừ một tiếng nhưng trên mặt cũng không dám để lộ gì: "Chị, em nhớ rồi! Em cảm thấy ba thích uống cà phê cho nên chỉ nghĩ để ba uống cho đỡ thèm thôi! Em quả thật không biết sức khỏe của ba không phù hợp để uống cà phê!"
"Tiếu Lạc, cô không quan tâm đến ba thì tôi nói gì được đây?" Tiếu Nhiễm cười trào phúng nhìn Tiếu Lạc.
Tiếu Lạc chỉ nói một câu không biết đã không còn thấy sai lầm của bản thân nữa. Nhưng mà cô ta lại không ý thức được rằng chỉ một câu ‘không biết’ thể hiện cô ta chẳng quan tâm gì đến ba. Vì chưa từng quan tâm nên mới không biết ba phải kiêng những thư sgif.
"Để em đi đổ!" Tiếu Lạc lạnh mặt, bưng cà phê đi ra ngoài.
"Quay lại! Tiếu Lạc, cô không biết rằng đổ đi rất phí phạm sao? Cho dù ba là tổng giám đốc tập đoàn Bằng Trình thì cô cũng không được lãng phí như vậy!" Tiếu Nhiễm tiếp tục răn dạy.
Rốt cuộc Tiếu Lạc cũng không còn kiên nhẫn nữa, xoay người bất mãn trừng mắt nhìn Tiếu Nhiễm: "Rốt cuộc chị muốn tôi làm như thế nào?"
"Để cà phê lại, cô ra ngoài đi! Tôi muốn chơi cờ với ba. Cô và mẹ cô khiến tôi ghê tởm, ăn cơm không nổi, cũng đừng để tôi nôn hết tất cả ra! Nghe hiểu không?" Tiếu Nhiễm lạnh lùng nói.
Cô thật sự không hiểu tại sao da mặt Dương Nguyệt Quyên và Tiếu Lạc lại dày như vậy. Lúc ăn cơm chiều đã như thế, khiến cô cảm thấy ghê tởm.
"Nghe hiểu!" Tiếu Lạc rít lên một tiếng, đặt cà phê xuống, tức giận rời đi.
"Ba, hai chúng ta chơi thêm một ván!" Tiếu Lạc rời khỏi phòng làm việc, Tiếu Nhiễm bưng tách cà phê, vừa uống vừa chơi cờ với ba.
Ngay lúc cô đang suy nghĩ định đi nước nào thì tiếng điện thoại di động vang lên. Cô vội vàng lấy điện thoại ra, thấy là tin nhắn của Cố Mạc. Cô cười tươi rói như ánh dương mùa hè.
‘Vừa đến khách sạn, nhớ em!’ Tin nhắn của Cố Mạc cực kỳ ngắn gọn nhưng rất ấm áp.
Tiếu Nhiễm lập tức trả lời: ‘Chú à, có phải anh nhớ em dạt dào như nước không?’
Cố Mạc lập tức trả lời lại: ‘Nhớ anh sao?’
Tiếu Nhiễm gửi một icon xị mặt, ‘Anh không trả lời em, sao lại muốn em trả lời anh trước hả?’
Cố Mạc: ‘Anh nhớ em rất nhiều, dạt dào như biển vậy! Ok? Nhớ anh không?’
Tiếu Nhiễm không gây khó dễ cho Cố Mạc: ‘Nhớ, rất nhớ, cực kỳ nhớ!’
Cố Mạc: ‘Anh đi tắm đây! Có xem video không?’
Tiếu Nhiễm gửi một icon buồn nôn rồi tắt điện thoại di động.
Chắc Cố Mạc đang cười đau cả bụng rồi.
Sao da mặt anh càng lúc càng dầy thế chứ?
Vậy mà định để cô clip anh tắm sao?
"Cố Mạc à?" Tiếu Bằng Trình quan tâm cười hỏi.
Tiếu Nhiễm lập tức cười gật đầu: "Anh ấy vừa đến khách sạn, gửi tin nhắn báo bình an cho con. Ba, chúng ta tiếp tục đi!"
Rất nhanh đã đến mười giờ, cô mạnh mẽ đẩy Tiếu Bằng Trình còn đang muốn chơi thêm vài ván lên phòng ngủ tầng hai.
"Chúc ba ngủ ngon! Ba không được xem tài liệu nữa!" Tiếu Nhiễm đứng ở ngoài cửa, kiêu ngạo ra lệnh.