“Hâm mộ sao? Mau thanh toán!” Cố Tương cười nói.
“Đề nghị không tồi! Đáng tiếc không đúng đối tượng!” Cố Nhiên cầm chén rượu lên đưa tới trước mặt Cố Hoài Lễ, “Đả đảo! Hôm nay không say không về!”
“Rượu ngon như vậy không phải là để cho con giải sầu.” Cố Hoài Lễ cười né tránh.
Cố Nhiên bất mãn gõ lên bàn kháng nghị:”Mọi người bắt nạt con! Ngay cả rượu cũng không cho con uống! Con là được nhặt về sao?”
“Đúng! Con là do mẹ ôm từ cô nhi viện về.” Chu Cầm cười cười, nói như thật.
“Mẹ, sao đến cả mẹ cũng bắt nạt con?” Gương mặt của Cố Nhiên nhăn nhó, đáng thương chớp chớp mắt.
Cố Tương cầm chiếc đũa gõ vào đầu Cố Nhiên:”Làm bộ làm tịch! Anh nghĩ bọn em lần đầu tiên biết đến anh sao?”
Cố Nhiên ôm đầu, bất mãn trừng mắt nhìn Cố Tương:”Nhóc Tương, em có biết cái gì gọi là tôn trọng bề trên không?”
“Em chỉ biết anh là đồ dở hơi!” Cố Tương ngẩng cao đầu cười nói.
“Được rồi! Hai đứa cháu đứa nào cũng dở hơi!” Bà nội Cố rốt cuộc cũng lên tiếng, ngăn cản hai anh em đấu võ mồm.
Cố Mạc nhận lấy bình rượu trong tay ba, tự rót cho mình:”Ba, ba hôm nay cũng phải không say không về.”
Cố Hoài Lễ liếc nhìn vợ một cái, thấy bà không tức giận, liền vui vẻ cười nói:”Được! Hai ba con ta cụng chén!”
“Còn có con!” Đến lượt Cố Nhiên nâng chén.
Cố Mạc cười to rót đầy cho anh:”Làm sao có thể thiếu chú?”
Cố Hoài Lễ nhìn mẹ mình, cung kính nói:”Mẹ, mẹ có muốn hay không cũng nên uống một ly. Rượu này giúp lưu thông máu.”
“Mẹ nghe con, cho mẹ một chén nhỏ!” Bà nội Cố mặt mày hớn hở.
Cố Mạc lập tức đứng lên, rót một ly cho bà nội.
Tiếu Nhiễm nhìn chén rượu trước mặt mọi người đều đã được rót đầy, liền điềm đạm đáng yêu nhìn Cố Mạc.
“Của em là sữa nóng!” Cố Mạc đón lấy sữa nóng trong tay người giúp việc, đưa đến trước mặt Tiếu Nhiễm.
Tiếu Nhiễm tỏ vẻ đáng thương chu miệng:”Hóa ra người đáng thương nhất hôm nay không phải là anh Cố Nhiên mà là em!”
“Chờ đến khi em tẩm bổ cho người ngợm béo tốt, muốn không say không vể anh cũng không cản em. Nhưng giờ thì không được!” Cố Mạc ngồi xuống trước mặt Tiếu Nhiễm, vô cùng nghiêm túc nói.
“Em sẽ tự bồi bổ thật tốt.” Tiếu Nhiễm cầm đũa lên gắp một con tôm cho vào miệng,, “Ưm, ngon quá!”
Cả nhà bị vẻ mặt đáng yêu của Tiếu Nhiễm chọc cho cười.
Chu Cầm vẻ mặt nghiêm túc nhìn thoáng qua Tiếu Nhiễm, đôi mắt hiểu rõ hết thảy cụp xuống.
Vô sinh cũng không phải bệnh nặng, nhưng cũng không dễ chữa.
Có lẽ bà nên đi đến Hắc Hà thỉnh giáo vị bác sĩ của tộc Ngạc Luân Xuân kia?
Cố Mạc đau lòng xoa đầu Tiếu Nhiễm:”Ăn từ từ thôi. Hôm nay ăn no vào.”
“Anh không biết hai tháng nay em chưa hề ăn no sao?” Tiếu Nhiễm nghịch ngợm cười hỏi.
“Nhóc con!” bà nội Cố bị Tiếu Nhiễm làm cho cười.
“Đúng là đáng yêu vậy còn chê!” Cố Nhiên choáng váng đầu óc, trong miệng lẩm bẩm.
“Nhà chúng ta Tiểu Nhiễm và ba đứa dở hơi.” Bà nội Cố hiền hòa cười nói.
Cố Nhiên chỉ vào ngực mình, đùa cợt nói:”Vậy bà yêu ai nhất?”
Bà nội Cố hiểu Cố Nhiên đang tự ám chỉ mình, nhưng lại không muốn nó đắc ý.
“Đương nhiên là đáng yêu nhất nhà…” bà nội Cố nhìn thoàng qua Cố Tương, ánh mắt lại chuyển đến Tiếu Nhiễm, “Nhóc Nhiễm!”
“Bà nội! Bà quá bất công!” Cố Tương chống tay xuống bàn, kháng nghị:”Đúng là có cháu dâu rồi ngay cả cháu gái cũng không cần!”