Cố Mạc cầm tay Tiếu Nhiễm cùng đốt pháo hoa. Sau khi châm lửa anh cùng kéo tay cô lui về sau, ôm lấy bả vai cô cùng ngắm pháo hoa.
Tiếu Nhiễm vui vẻ lắc lắc tay Cố Mạc, kích động nói: "Đẹp quá!"
"Thích không?" Cố Mạc cúi đầu, trầm giọng hỏi.
"Thích! Em rất vui!" Tiếu Nhiễm gật đầu thật mạnh.
"Nữa chứ?" Cố Mạc cười, hỏi.
"Được!" Tiếu Nhiễm lập tức nắm lấy tay Cố Mạc, chạy đến chỗ để pháo hoa.
Nhìn hai người họ giống như những đứa trẻ chạy không biết mệt mỏi chạy tới chạy lui trên bờ cát châm pháo hoa. Cố Tương cười thở dài: "Chỉ có hai người già chúng ta ngồi xem thôi!"
Cố Nhiên cũng không phản bác lại, sâu sắc nói: ""Anh trai đang muốn bù đắp cho chị dâu nhỏ. Nhớ lại hôm tổ chức hôn lễ, lúc tìm được chị dâu nhỏ ở bờ sông, chị ấy đang khóc lóc thảm thiết. Hai mắt sưng to như quả hạch đào vậy.
"Nếu là tôi, tôi cũng sẽ khóc như thế!" Vương Giai Tuệ thở dài.
Sau khi Cố Mạc và Tiếu Nhiễm đốt hết chỗ pháo hoa xong, hai người mệt mỏi ngồi trên bờ cát, dựa sát vào nhau.
"Chúng ta thật điên!" Tiếu Nhiễm hưng phấn nói.
"Điên với em, cũng đáng!" Cố Mạc cúi đầu, hôn nhẹ lên mái tóc của Tiếu Nhiễm.
Tiếu Nhiễm nằm trên bờ cát, ngửa đầu nhìn pháo hoa đốt hết, bầu trời lại tối đen đột nhiên cảm thấy ảm đạm.
Pháo hoa rất đẹp nhưng cũng ngắn ngủi như sinh mệnh.
Hạnh phúc của bọn họ liệu có giống như pháo hoa rồi sẽ biến mất không?
Cố Mạc cầm tay Tiếu Nhiễm, nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng cô: "Nhóc con, đi thôi!"
"Ừm, về nhà nào!" Tiếu Nhiễm cầm tay Cố Mạc thật chặt, cười gật đầu.
Cô không nên bi quan như vậy.
Tình yêu của anh sâu sắc như thế thì hạnh phúc của cô sao có thể ngắn ngủi giống như pháo hoa cơ chứ?
Cô nên tin tưởng anh, tin tưởng vào hôn nhân của bọn họ.
Nhìn Cố Mạc và Tiếu Nhiễm ngồi lên xe của Cố Tương, Vương Giai Tuệ cũng đi theo sau mở cửa định ngồi ở ghế phụ lái.
Cố Nhiên túm lấy tay Vương Giai Tuệ, "Ngồi xe của anh!"
"Không cần!" Vương Giai Tuệ lập tức từ chối. "Tôi muốn ở bên cạnh Tiếu Nhiễm!"
"Chị dâu nhỏ có anh trai ở bên rồi. Hơn nữa, ở trên xe đó có nhiều người vậy rồi em còn chen lên đó làm gì?" Cố Nhiên bất mãn nhìn Vương Giai Tuệ.
Vương Giai Tuệ xoay người, nhìn Cố Nhiên giơ bốn ngón tay: "Trên xe này, tính cả tôi mới có bốn người, đâu được gọi là chen lách! Hơn nữa, cho dù có thêm người cũng không thành vấn đề!"
"Em cứ ghét bỏ anh như vậy sao?" Cố Nhiên buồn bã thở dài.
Anh không biết nên làm gì với cô nữa.
Anh cảm thấy mình đã đưa cả trái tim cho cô nhưng cô lại mang dáng vẻ ghét bỏ, không thèm quý trọng một chút nào.
"Cố Nhiên, trái tim anh không mỏng manh như vậy chứ?" Vương Giai Tuệ nhìn vẻ mặt thất thần của Cố Nhiên, cảm thấy không đành lòng.
Đây không phải là Cố Nhiên vẫn luôn hăng hái.
Lại giống như một đứa trẻ bị mọi người vứt bỏ.
Nghe mấy chữ mỏng manh, Cố Nhiên lập tức nghiêm túc lên, bá đạo nói: "Ngồi xe của anh hoặc năm người chen chúc trên chiếc xe kia. Em tự chọn đi!"
Vương Giai Tuệ quay đầu nhìn ba người đang ngồi trong xe, hơi mím môi rồi quay lại nói với Cố Nhiên: "Ngồi xe anh!"
Nếu Cố Nhiên vứt xe ở đây, ngồi cùng với bốn người bọn họ chắc chắn sẽ khiến mọi người nghĩ lung tung.
Nếu thế thì không bằng thoải mái tiếp nhận lời mời của Cố Nhiên, ngồi lên xe anh.
Nghe được câu trả lời của cô, Cố Nhiên cười đắc ý.
Anh không kiềm lòng mà ôm lấy vai Vương Giai Tuệ, cường thế đưa cô đến chiếc BMW của anh.
"Quy ước thứ ba!" Vương Giai Tuệ lạnh mặt nhắc nhở Cố Nhiên.
Anh toàn như vậy, không hề báo trước mà cứ ôm ôm ấp ấp cô.
Đây là việc người yêu hay làm với nhau.
"Bạn bè khoác vai không có vấn đề gì. Anh cảm thấy cái hiệp nghị của em nên đổi điều số ba thành không được muốn em thì hơn!" Đột nhiên Cố Nhiên ghé sát vào tai Vương Giai Tuệ, cười mị hoặc.
"Bác sĩ Mông Cổ, anh ngứa da sao?" Vương Giai Tuệ tức giận, đuổi theo Cố Nhiên, đánh đấm anh cả dọc đường.