Tiếu Nhiễm kéo tay Cố Mạc đi vào khách san thì nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc.
Cô túm túm vạt áo Cố Mạc, thấp giọng nói: ”Hình như là mẹ của Giai Tuệ.”
Cố Mạc nhìn theo hướng Tiếu Nhiễm chỉ, quả nhiên thấy Lý Á Lệ. Người đàn ông đang kéo tay bà hình như là trưởng phòng tiêu thụ Lưu Cát.
Cố Mạc tươi cười, vỗ bàn tay Tiếu Nhiễm: ”Đúng là song hỷ lâm môn rồi.”
“Kia thực sự là bác gái sao?” Tiếu Nhiễm vui vẻ cười nói.
“Nếu anh không nhìn nhầm, người đàn ông kia là cấp trên của bác ấy.” Cố Mạc cười nói.
“Tốt quá rồi! Bác gái một thân một mình nuôi Giai Tuệ rất vất vả. Bác ấy đáng được yêu thương trân trọng.” Tiếu Nhiễm kích động nói.
“Ừm.” Cố Mạc đồng ý gật đầu.
“Chuyện gì mà thần bí vậy?” Bà nội Cố hiền lành hỏi.
“Bí mật. Tạm thời không thể nói cho bà biết.” Tiếu Nhiễm ôm cổ bà nội Cố, cười trả lời.
Chu Cầm vui mừng nở nụ cười.
“Rốt cuộc lại là người một nhà.” Cố Hoài Lễ ôm vai vợ mình, cảm khái nói.
Chu Cầm gật gật đầu.
“Hạnh phúc luôn đến chậm mà.” Cố Tương cảm khái nói.
“Rất tốt.” Tần Viễn Chu ôm chặt thắt lưng Cố Tương, thanh nhã cười nói.
Tiếu Nhiễm cảm nhận được tình cảm ấm áp của người nhà họ Cố, hốc mắt đỏ lên.
Vậy là cô đã có người thân, người yêu.
Cố Nhiên và Vương Giai Tuệ đến trễ, Tiếu Nhiễm vừa nhìn thấy cô, liền buông Cố Mạc ra, cười chạy tới.
“Giai Tuệ, có chuyện vui muốn nói cho cậu.”
“Cậu và anh cả tái hợp?” Vương Giai Tuệ lập tức cười hỏi.
Tiếu Nhiễm áp vào bên tai Vương Giai Tuệ, nói chuyện bác gái cho đối phương.
Vương Giai Tuệ đầu tiên là sửng sốt, sau đó hốc mắt ẩm ướt.
Cố Nhiên nhìn thấy Vương Giai Tuệ lau nước mắt, lập tức chạy tới, kéo cô vào lòng: ”Tiểu hạt tiêu, làm sao vậy?”
“Mẹ em đang yêu.” Vương Giai Tuệ vừa khóc vừa cười.
“Đây là chuyện tốt.” Cố Nhiên thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Đúng vậy. Bác gái vất vả mười mấy năm, cũng nên sống hưởng thụ rồi.” Tiếu Nhiễm đồng ý cười nói.
“Là em làm liên lụy mẹ em.” Vương Giai Tuệ vùi vào lòng Cố Nhiên, giọng nghẹn ngào. “Bằng không, mẹ đã sớm đi bước nữa.”
“Gả sớm không bằng gả tốt. Tớ nghe Cố Mạc nói, nhân phẩm trưởng phòng Lưu rất tốt, cũng rất có năng lực. Là nhân tài mà Mạc Y không thể thiếu.” Tiếu Nhiễm cười an ủi Vương Giai Tuệ.
Vương Giai Tuệ gật gật đầu: ”Đúng! Gả sớm cũng vô dụng. Tớ thấy thật may mắn khi mẹ tớ ly hôn với ba tớ. Nếu gả phải cho đồ bỏ đi như ông ta, mẹ tớ cả đời cũng không hạnh phúc được.”
“Đúng vậy!” Tiếu Nhiễm cười trấn an Vương Giai Tuệ,”Đi thôi, chúng mình đi khiêu vũ.”
“Anh cả đâu?” Cố Nhiên tìm kiếm khắp nơi.
“Anh ấy vừa mới ở bên kia.” Tiếu Nhiễm nói chỉ về phía bà nội Cố bọn họ.
Khiêu vũ thì phải theo cặp, nhưng lại không thấy Cố Mạc.
Có sân khấu trong hội trường, vài ca sĩ đang ca hát trên đó, bên dưới có năm tốp nhân viên của GX đang khiêu vũ.
“Mấy người đi khiêu vũ đi, đừng để ý đến tớ.” Tiếu Nhiễm đẩy mạnh Vương Giai Tuệ và Cố Nhiên vào sàn nhảy, cười vẫy tay, chạy về phía bà nội Cố.
Tiếu Nhiễm vừa ôm bà nội muốn là nũng, thì đèn toàn hội trường tắt phụt.
Hội trường lập tức trở nên hỗn loạn.
“Sao lại thế này?” Bà nội Cố cũng có chút kinh ngạc.
“Bà nội đừng sợ. Có lẽ là bị chập điện, chắc không sao đâu.” Tiếu Nhiễm vội vàng an ủi bà nội Cố.
Lúc này, sân khấu tối đen bỗng có một ngọn đèn sáng chiếu xuống, chỉ thấy Cố Mạc đang ngồi trên một chiếc ghế, trong tay cầm cái gì đó.