Lời nói của Tiếu Nhiễm làm nụ cười tươi của Ưng Mẫn trở nên cứng ngắc.
“Khoảng cách giữa lòng người không phải là do thời gian quyết định.” Tiếu Nhiễm tiếp tục chém theo một nhát.
Muốn cướp người đàn ông của cô, Ưng Mẫn đúng là không biết tự lượng sức mình.
Cô ta tưởng mình, Cố Mạc và Cố Nhiên lớn lên cùng nhau tức là có ưu thế sao?
Gần gũi như vậy mà không thể chiếm được trái tim của Cố Nhiên, thất bại như vậy, sao cô ta còn chưa chui vào cái động nào trốn đi?
Cô ta đúng lúc này nhắc nhở Cố Mạc rằng cô ta lớn lên cùng với anh.
Cố Mạc hứng thú vuốt tóc Tiếu Nhiễm.
Anh phát hiện ra Tiếu Nhiễm càng ngày càng trưởng thành, không còn là một đại tiểu thư ngu ngơ bị nuông chiều sinh hư kia nữa.
Tư tưởng của cô có chiều sâu hơn, là vì để có thể sánh bước cùng với anh sao?
Hay là, bởi vì cô luôn ở bên cạnh anh, gần son thì đỏ??
Khóe môi Cố Mạc lặng lẽ nhếch lên.
“Tiếu Nhiễm, cô không biết rượu càng ủ lâu thì càng thơm sao? Tình bạn cũng vậy. Tình yêu còn hơn thế.” Ưng Mẫn rốt cuộc không nhịn được, bắt đầu đánh trả, “Tình yêu kiểu như thức ăn nhanh thường không chịu được sự thử thách của thời gian, sẽ sớm tan vỡ thôi.
Lời nói của Ưng Mẫn như đâm thẳng vào Tiếu Nhiễm.
Xem ra nếu cô không phấn khởi chống cự, người đàn bà này sẽ bám dính lấy thỏi chocolate đen Cố Mạc này như ruồi như bọ.
Cô quay đầu lại, vô cùng nghiêm túc nhìn Cố Mạc:”Chồng, anh đối với em có phải là loại tình yêu thức ăn nhanh không?”
Cố Mạc xấu hổ ho khan một tiếng:”Sao em lại nghĩ như vậy?”
“Có người nói dối em.” Tiếu Nhiễm tủi thân nói.
“Anh yêu em từ cái nhìn đầu tiên, dần dần yêu thương. Ưng Mẫn nói cũng đúng, rượu càng ủ lâu thì càng thơm, tình yêu này trong lòng anh qua thời gian càng thêm sâu đậm.” Cố Mạc nắm chặt tay Tiếu Nhiễm, viết 3 chữ “Anh yêu em” vào bàn tay cô.
Tiếu Nhiễm cảm động ngẩng ngẩng đầu dán môi lên môi anh:”Em cũng yêu anh!”
Cố Mạc cũng không hề tránh né, ngược lại nghiêng đầu, hôn cô từng chút từng chút một:”Không cần để ý người khác nói gì, chỉ cần biết rằng anh yêu em là được rồi.”
“Được!” Tiếu Nhiễm nắm tay Cố Mạc thật chặt, cười nói.
Ưng Mẫn nhìn hai người bọn họ ân ái ngọt ngào, hai tay nắm chặt run nhè nhẹ.
Cố Mạc dám nhẫn tâm với cô như vậy.
Cô yêu anh, trái tim cô bị anh vô tình nhẫn tâm khoét đi một lỗ hổng.
Cố Nhiên tà tà cười thấp giọng nói với Vương Giai Tuệ:”Đến khi nào em mới giống như chị dâu nhỏ đối với anh của anh như vậy, ngoan ngoãn đón nhận tình yêu của anh?”
“Đừng mơ!” Vương Giai Tuệ đỏ mặt tránh né.
Ngay lúc cô từ chối Cố Nhiên, trên loa đã thúc giục hành khách đi làm thủ tục check in.
Cố Nhiên không đành lòng đứng lên, kéo theo hành lý:”Em phải đi rồi.”
Cố Mạc năm tay em trai:”Đến B thị nhớ gọi về.’
“Vâng.” Cố Nhiên gật gật đầu, anh giang hai tay nhìn Vương Giai Tuệ, “Có thể cho anh một cái ôm không?”
Ly biệt càng gần, hốc mắc Vương Giai Tuệ ửng đỏ. Cô không kiềm chế được bước lên. Cô còn chưa đi đến đã bị cánh tay dài của Cố Nhiêm túm lấy, ôm chặt vào lòng.
“Anh sẽ nhớ em!” Cố Nhiên khàn giọng nói.
Vương Giai Tuệ không nói gì.
Cố Nhiên không muốn ép cô, thật lâu sau mới buông tay, từng bước lùi về phía sau.
Ý thức được anh sắp biến mất khỏi tầm mắt của mình, Vương Giai Tuệ đột nhiên chạy tới, nhào vào lòng Cố Nhiên:”Lang băm, Bắc Kinh rất lạnh, anh phải mặc ấm một chút! Phải chăm sóc bản thân thật tốt!”
Cố Nhiên mừng như điên ôm chặt lấy Vương Giai Tuệ:”Anh sẽ! Em cũng phải tự chăm sóc thật tốt. Đừng nhớ anh quá. Anh về không muốn thấy một Tây Thi bệnh ốm yêu đâu.”
“Còn lâu!” Vương Giai Tuệ bị Cố Nhiên làm cho bật cười.