Có hai người đàn ông mặc âu phục đi giày da đang ngồi trong KFC, nhìn không hòa hợp lắm với hoàn cảnh xung quanh.
Vài nữ sinh túm tụm lại một chỗ lặng lẽ bàn luận.
“Người đàn ông đeo kính râm kia thật lạnh lùng!”
“Người đối diện với anh ấy mới đẹp trai.”
“Đều đẹp trai.”
…
Cố Mạc vốn không chú ý đến mấy người xung quanh, chỉ chuyên chú nghiêm cứu tài liệu, thỉnh thoải chỉnh sửa vài chỗ.
Tiếu Nhiễm bưng một khay nhỏ đi đến chỗ Cố Mạc, cố ý ra vẻ không quen biết hỏi.”Thưa anh, anh muốn ăn gì?”
Cố Mạc dời tầm mắt khỏi màn hình laptop, nhìn thấy Tiếu Nhiễm đang nháy mắt với mình, liền đẩy kính đen, cười nói:”Tôi không ăn đồ ăn không tốt cho sức khỏe. Cảm ơn!”
“Cảm ơn cái đầu anh!” Tiếu Nhiễm nghiến răng nghiến lợi nói.
Cô và Giai Tuệ chỉ muốn lặng lẽ làm thêm, vậy mà anh và Cố Nhiên lại chạy đến đây gây rối.
“Tôi không gọi đồ thì có liên quan gì đến tiền lương của em sao?” Cố Mạc nhíu mày.
Tiếu Nhiễm ngoài cười nhưng trong không cười:”Không liên quan.”
Cố Mạc nhún vai:”Vậy không cần đầu độc dạ dày của tôi.”
“Vậy hai người chạy đến KFC làm gì?” Tiếu Nhiễm trừng mắt nhìn Cố Mạc.
“Theo vợ.” Cố Mạc thản nhiên cười nói.
Gương mặt nhỏ nhắn của Tiếu Nhiễm bị Cố Mạc làm cho tức giận đến tái đi.
“Em đến mua.” Cố Nhiên vội vàng vẫy tay với Tiếu Nhiễm. “Hai cốc Latte.”
Tiếu Nhiễm tức giận đến thiếu chút nữa thì đập cái khay vào đầu Cố Nhiên:”Ngồi ở KFC mà lại gọi Latte? Các người không dưng chạy đến đây còn muốn làm loạn?”
“Hai chúng ta im lặng, không hề quấy rối.”Cố Nhiên vô tội nói, “Các em gái xung quanh có thể làm chứng.”
“Phục vụ, người ta đến hay không đến cô quản được sao? Chẳng lẽ ghế nhà cô không phải để cho người ta ngồi sao?” Một nữ sinh bắt đầu thay Cố Mạc kháng nghị.
Tiếu Nhiễm tức đến sắp muôn điên luôn, thì nhìn thấy quản lý đi về phía mình. Cô lập tức chạy về quầy thu ngân.
“Quản lý!” Cố Nhiên đột nhiên vẫy tay ra hiệu cho quản lý.
“Thưa anh, anh cần gì?” Quản lý nhận ra hai người đàn ông này có vẻ rất có địa vị, cho nên thái độ vô cùng tốt.
“Cho một phần ăn gia đình, không, hai phần! Đóng gói!” Cố Nhiên rút ra hai tờ tiền mặt đưa cho đối phương.
“Được.” Quản lý vội vàng về quầy thu ngân, nói với Tiếu Nhiễm:”Hai phần gia đình, đóng gói.”
“Đóng gói?” Giai Tuệ đang đứng bên cạnh lặng đi một chút.
“Chỉ có hai phần gia đình thôi sao?” Tiếu Nhiễm cười lớn tiếng hỏi.
Cố Nhiên nhíu mày:”Chị còn muốn ăn gì nữa?”
“Đùi gà cay, tôm rong biển giòn, đậu đỏ, khoai tây, Coca, dâu tây Thánh Đại…” Tiếu Nhiễm thiếu chút nữa thì nói ra toàn bộ những thứ trong menu.
“Cái này phải để em ăn cùng.” Cố Nhiên để thẻ lên bàn, “Toàn bộ đều hai phần! Đóng gói!”
“Cám ơn!” Tiếu Nhiễm nghịch ngợm cười nhìn Cố Mạc.
Chỉ thấy anh đang bất mãn trừng mắt nhìn cô.
Ở trong mắt anh, đồ ăn KFC chính là độc dược.
Tiếu Nhiễm trợn mắt nhìn Giai Tuệ, hai người bắt đầu gọi đồ ăn.
Chờ đến khi đồ ăn được đóng gói xong, ước chừng phải hết tận 2 bàn.
Sắc mặt Cố Mạc trở nên khó coi hơn nữa.
“Hai người hai giờ cộng lại thì được bao nhiêu tiền?” Cố Nhiên trừng mắt nhìn đồ ăn trước mặt, tim đập mạnh hỏi Tiếu Nhiễm bên cạnh.
“Không nhiều không ít, vừa vặn hai trăm tệ.” Tiếu Nhiễm cười trả lời.
“Sau đó chị để cho cái đống năm trăm tệ này bỏ đi?” Cố Nhiên trừng mắt nhìn Tiếu Nhiễm.
“Đối với anh là thạch tín còn đối với em là mật ong.” Tiếu Nhiễm nghịch ngợm lè lưỡi, trả thẻ lại cho Cố Nhiên, rồi xoay người đi về quầy.
Trở lại bên cạnh Giai Tuệ cô lặng lẽ nói:”Về bọn mình có lộc ăn rồi.”
“Cậu nghĩ anh cả sẽ để cho cậu ăn sao?” Giai Tuệ nhìn thoáng qua vẻ mặt lạnh lùng của Cố Mạc, lúng túng nói.