Khi Tiếu Nhiễm nhận được tin tức, trong lòng giống như khuyết đi một miếng thịt, đau đớn khủng khiếp.
Cô vội vàng lao ra ngoài, giày cũng không đi.
“Tiểu Nhiễm, làm sao vậy?” Dì Lưu đuổi theo ra cửa, nhìn thấy Tiếu Nhiễm đã ngồi vào xe taxi, nghênh ngang rời đi.
Lúc Tiếu Nhiễm đến bệnh viện, Cố Mạc đã bị đẩy vào phòng phẫu thuật.
Cô khóc chạy tới:”Cố Mạc, sao có thể như vậy? Anh không thể chết được! Anh chết rồi, còn ai yêu em bây giờ?”
“Chị dâu nhỏ….” Cố Nhiên đỡ lấy Tiếu Nhiễm thiếu chút nữa thì té xỉu, “Anh không sao đâu. Chị đừng hoảng quá.”
“Thật chứ?” Tiếu Nhiễm quay đầy nhìn Cố Nhiên.
“Tin em đi.” Cố Nhiên nghiêm túc gật đầu.
“Trên trán anh ấy đều là máu. Anh không cần lừa em!” Tiếu Nhiễm cũng không hề tin tưởng lời nói của Cố Nhiên.
Bộ dáng của CỐ Mạc thoạt nhìn rất nghiêm trọng, cô rất sợ anh sẽ giống như ba đột ngột buông ta cô mà đi.
Nỗi sợ hãi như dây thừng càng lúc càng thít chặt cô.
Sắc mặt cô trắng bệnh, trên trán đều là mồ hôi lạnh.
“Anh của em sẽ khỏe lại thôi!” Gương mặt tuấn tú của Cố Nhiên thít chặt, bi thống nói, “Em tin anh ấy nhất định sẽ khỏe lại!”
“Hi vọng!” Tiếu Nhiễm quay đầu lại, nắm chặt bàn tay Cố Mạc, mắt ướt sũng nói, “Cố Mạc, anh phải tỉnh lại! Nếu anh vẫn không tỉnh lại, em sẽ đi theo anh! Em nói được làm được!”
Ngón tay Cố Mạc đột nhiên giật giật.
Tiếu Nhiễm lập tức sụp đổ, nước mắt tràn ra như vỡ đê:”Cố Mạc, em biết anh nghe thấy em nói! Em không uy hiếp đâu, là thật!”
Nói xong, Tiếu Nhiễm liền buông tay Cố Mạc, để cho các bác sĩ đẩy Cố Mạc vào phòng phẫu thuật.
Cố Mạc còn chưa ra, Cố Hoài Lễ và Chu Cầm đều chạy đến.
“Ba mẹ, con xin lỗi.” Tiếu Nhiễm nước mắt rưng rưng, sắc mặt tái nhợt nói.
“Không phải lỗi của con.” Chu Cầm nắm tay Tiếu Nhiễm vỗ nhẹ nhẹ.
“Chính là lỗi của con! Con là điềm xấu!” Tiếu Nhiễm cắn môi, ảo não nói.
Người thân của cô, những người mà cô yêu thương lần lượt bỏ cô mà đi.
Cô nghĩ ít nhất cô vẫn còn có Cố Mạc.
Không ngời ngay cả Cố Mạc cũng gặp nguy hiểm.
“Tiểu Nhiễm, con trăm ngàn đừng nghĩ như vậy. Việc này thật sự không liên quan đến con.” Cố Hoài Lễ nghiêm túc an ủi Tiếu Nhiễm.
“Đúng đấy. Chị dâu nhỏ, chị đừng tự nói mình là điềm xấu! Nhà chúng ta không tin mấy thứ đo! Đây chỉ là một tai nạn xe cộ bình thường thôi.” Cố Nhiên cũng vội vàng an ủi Tiếu Nhiễm.
“Nếu như không có em, có lẽ sẽ không…có vụ tai nạn này.” Tiếu Nhiễm vẫn nước mắt lã chã, đau khổ nói.
“Đứa ngốc. Nếu con nghĩ như vậy, ngay cả mẹ đều phải phê bình con.” Chu Cầm ôm Tiếu Nhiễm, lấy khăn tay ra lau nước mắt cho cô.
“Mẹ! Con không muốn Cố Mạc chết!” Tiếu Nhiễm ôm chặt Chu Cầm, cực kỳ suy sụp nói.
Cô vừa mới tiễn bước ba không thể lại tiễn bước Cố Mạc.
Cho dù tàn phế cũng không được!
Cô muốn Cố Mạc phải hoàn hảo không bị tổn hại gì.
“Sẽ không.” Chu Cầm cũng lo lắng trả lời.
Nghe Cố Nhiên nói Cố Mạc bị đâm rất nghiêm trọng, trên trán đều là máu.
“Đúng rồi, Tiểu Trương thì sao? Có bị làm sao không?” Tiếu Nhiễm đột nhiên nhớ ra một vấn đề.
Trong điện thoại Cố Nhiên chỉ nói cho cô biết Cố Mạc bị thương nghiêm trọng, không hề nhắc đến Tiểu Trương.
“Tiểu Trương…anh ấy..chị dâu nhỏ, chị nghe xong đừng quá đau lòng.” Cố Nhiên lo lắng liếm môi, “Tiểu Trương mất máu quá nhiều, đã mất rồi.”
“Mất rồi…” Nghe Cố Nhiên nói, Tiếu Nhiễm thấy hoa mắt, liền té xỉu trong lòng Chu Cầm.
Cố Nhiên lập tức đi tới, đỡ lấy Tiếu Nhiễm, đưa cô đến cái ghế dựa, ra sức ấn vào huyện nhân trung của cô.
Tiếu Nhiễm tỉnh lại lại gào khóc:”Bọn họ đều là vì tôi!”
Nhất định là như vậy!
Cô chính là sao chổi, làm khắc chết mọi người thân cận!
Nghĩ đến Cố Mạc sẽ ra sao, dạ dày cô quặn lên đau đớn.