“Mau ăn đi.” Phu nhân Tưởng vốn không nghe Tiếu Nhiễm giải thích, chỉ từ ái ngồi bên cạnh bàn, thúc giục cô.
Tiếu nHiễm cầm lấy đũa, gắp bánh chẻo. Tuy cô không kiêng ăn, đối với rau hẹ vẫn thấy chán ghét, bởi vì ăn rau hẹ xong cực kỳ hôi miệng. nhưng cô không muốn phản kháng phu nhân Tưởng.
Nhìn Tiếu Nhiễm ăn ngon, phu nhân Tưởng ngây ngốc.
Cô giống như trở lại là Y Nhiên trước đây, mỗi lần Chu Cầm mang bánh chẻo nóng hầm hập đến, Y Nhiên đều là dáng vẻ tham ăn này.
Tiếu Nhiễm nhìn thấy phu nhân Tưởng nén lệ nhìn mình, có chút xấu hổ, cô gắp một miếng bánh chẻo đi tới: “Bác gái, bác cũng ăn đi.”
Phu nhân Tưởng hé miệng, cảm động đỏ vành mắt: “Nhiễm Nhiễm thật ngoan!”
Tiếu Nhiễm dựa sát vào trong lòng phu nhân Tưởng: “Bác gái, từ nhỏ cháu đã không có mẹ rồi, bác làm mẹ cháu nhé!”
“Đứa nhỏ thương cảm!” Phu nhân Tưởng vuốt ve tóc của Tiếu Nhiễm, giọng nói nghẹn ngào.
“Mẹ nuôi, con thấy trong hoa viên có rất nhiều cỏ dại. Con mang theo cái xẻng nhỏ, lát nữa đi nhổ cỏ.” Tiếu Nhiễm lấy ra sau lưng, vỗ vỗ túi ba lô nói.
“Được!” Phu nhân Tưởng cười đồng ý.
“Mẹ nhớ đội mũ.” Tiếu Nhiễm lấy ra một chiếc mũ tai bèo, đưa cho Phu nhân Tưởng đeo.
Phu nhân Tưởng buộc dây mũ lại, từ ái cười nói: “Đẹp không?” “Đẹp, mẹ nuôi thế nào cũng rất đẹp.” Tiếu Nhiễm dùng lực gật đầu. Cô đỡ cánh tay của bà, đưa bà ra khỏi biệt thự.
Cô đỡ phu nhân Tưởng đến ngồi xuống trên ghế dài, cười ngọt ngào nói: “Mẹ nuôi, mẹ ngồi ở đây nhìn, con đi nhổ cỏ.”
“Con nhổ cỏ, mẹ ngồi đây làm gì?” Phu nhân Tưởng bồn chồn nhìn Tiếu Nhiễm.
“Mẹ nhìn con nhổ cỏ.” Tiếu Nhiễm nói xong, liền xoay người đi nhổ cỏ. Cô lấy xẻng nhỏ từ trong túi ra, bắt đầu nhổ sạch cỏ dại trong hoa viên. Tuy đã là tháng 10 nhưng mặt trời buổi chiều vẫn có chút nóng, cô nhổ một lúc, mà bắt đầu chảy mồ hồi. Cô lau mặt một cái, lại tiếp tục nhổ.
Mỗi lần tới Tưởng gia nhìn thấy một đám cỏ dại này, trong lòng cô lại có một loại cảm giác thê lương.
Cô muốn tu sửa hoa viên hoang vu này thành một khu vườn rực rỡ.
Cô không có cách nào để cho người chết sống lại, nhưng cô có thể cố gắng khổi phục lại sức sống của căn nhà này, không còn lại không khí trầm lặng, âm khí dày đặc như trước nữa.
Ngay lúc cô lấy mu bàn tay lau mồ hôi, một tờ khăn giấy đột nhiên xuất hiện trước mặt cô. Cô ngẩng đầu, thấy phu nhân Tưởng ngồi xổm trước mặt mình, dịu dàng cười nói.
“Cảm ơn mẹ nuôi.” Tiếu Nhiễm nhận khăn tay, vừa lau mồ hôi vừa nói cảm ơn.
“Còn có xẻng không?” Phu nhân Tưởng cười hỏi: “Mẹ giúp con.”
Tiếu Nhiễm lắc đầu: “Con chỉ chuẩn bị một cái, nếu không, cho mẹ cái xẻng này, con dùng tay kéo là được.”
Tiếu Nhiễm cười đưa xẻng cho phu nhân Tưởng.
Hôm nay là cô nhìn thấy tinh thần của bà có chút bình thường hơn mọi ngày, cô có chút kích động nho nhỏ.
Có phải là do công lao của cô không?
Cô không thể kể công. Nếu không bác sĩ Vương đặt ở đâu?
“Nhổ cỏ như thế nào?” Phu nhân Tưởng tò mò hỏi.
Tiếu Nhiễm tự tay dạy Phu nhân Tưởng. thật ra cô cũng là lần đầu tiên làm loại hoạt động này, động tác cũng có chút vụng về.
Phu nhân Tưởng sau khi nhổ được một đám, trên mặt liền lộ ra vui vẻ cười đùa: “Hay thật!”
“Uhm!” Tiếu Nhiễm gật đầu: “Chúng ta cùng làm!”
Hai người cúi đầu, ngồi chồm hổm cùng một chỗ, cố gắng nhổ cỏ dại trong vườn.
Tiếu Nhiễm đột nhiên có chút hối hận, cô nên mua hai cái xẻng mới phải. Sở trường nhổ cỏ rất khó, ngón tay của cô bị mài đến vừa đỏ vừa sưng, đụng một cái đã đau. Nhưng cô không hề buông bỏ, tiếp tục vừa nói vừa cười với phu nhân Tưởng vừa nhổ cỏ. Mãi đến khi cô thấy phu nhân Tưởng đã mệt mỏi, mới đỡ bà ngồi xuống ghế nghỉ ngơi, chính mình lấy cái xẻng tiếp tục nhổ.
“Nhiễm Nhiễm, con cũng nghỉ một lát đi!”
“Con không sao!” Tiếu Nhiễm lau mồ hôi trên mặt, cười ngọt ngào nói.