Cố Hoài Lễ trở lại phòng ngủ, nhìn thấy vợ đã ngủ, nhẹ nhàng đi rửa mặt, nhẹ nhàng lên giường.
Nhưng ông vẫn đánh thức vợ.
Chu Cầm nhíu mày một phen, đạm mạc nói: “Anh lại uống rượu à?”
“Có xã giao.” Cố Hoài Lễ xin lỗi trả lời.
“Ai bắt anh uống hả?” Chu Cầm ngồi dậy, rất không cao hứng nhìn chồng: “Hai ngày trước kiểm tra huyết áp của anh hơi cao, em đã dặn anh thế nào? Anh lại không nghe lời em nói!”
Cố Hoài Lễ chột dạ ôm Chu Cầm vào trong ngực: “Là anh không đúng, lần sau anh sẽ chú ý.”
“Lần sau anh lại không nghe lời, em sẽ nói với em rể anh, cho anh sớm về hưu. Sức khỏe quan trọng hơn tất cả.” Chu Cầm căng thẳng nói.
Bà biết sự nghiệp của Hoài Lễ rất tốt, muốn làm một viện trưởng tốt, tận tâm tận lực phát triển tốt nghiệp vụ của bệnh viện, trở thành một bệnh viện nổi tiếng được đề cao trong cả nước. Nhưng ông cũng là người, không phải sắt thép,
“Được được được, anh lại không nghe lời thì tùy em xử trí.” Cố Hoài Lễ nhanh chóng dỗ vợ: “Không tức giận nữa, nói cho em biết một chuyện vui.”
“Có chuyện gì vui?” Chu Cầm bồn chồn nhìn chống.
“Cố Nhiên biết yêu rồi.” Cố Hoài Lễ cười nói.
“Mẹ nói với em rồi.” Chu Cầm cũng không có mừng rỡ hoặc bi thảm, bình tĩnh nói: “Đêm 30 em đã đoán được rồi.”
“Em nói xem hai con dâu là bạn thân, về sau khẳng định không có vấn đề tranh giành người yêu, thật tốt.” Cố Hoài Lễ vui vẻ nói.
“Tiếu Nhiễm của chúng ta không phải là người đi tranh giành tình yêu với người khác.” Chu Cầm rất hiểu biết nói.
“Nói cũng phải, anh cho rằng sớm muộn gì Tiểu Mạc cũng sẽ ly hon với con bé, cho nên mới đầu không hề xem trọng con bé, không nghĩ tới hiện giờ hai đứa lại như keo như sơn.” Cố Hoài Lễ có chút cảm khái nói.
“Em rất vui vì rốt cuộc Tiểu Mạc cũng tìm được chân ái.” Chu Cầm nhớ tới bệnh vô sinh của Tiếu Nhiễm, tâm tình đột nhiên lại trầm xuống.
Không có baby, dù sao cũng không hoàn chỉnh.
Ngày mai để cho Tiểu Mạc đến bệnh viện làm kiểm tra một lần nữa, bà cũng điều chỉnh đơn thuốc dựa theo kết quả kiểm tra.
Người làm chủ nhiệm khoa phụ sản như bà nếu ngay cả chứng vô sinh của con dâu cũng không trị được, chẳng phải sẽ bị người khác chê cười sao?
“Chẳng nhẽ Tiểu Nhiên biết yêu thì em không vui?” Cố Hoài Lễ thấy đêm nay Chu Cầm có điểm không đặt trên chuyện ông vừa nói, bồn chồn hỏi han.
“Vui. Nhưng nó hoa tâm như thế, không dám cam đoạn chúng nó không tách ra, nó và Tiểu Mạc khác nhau, khi nào thì nó cầm giấy đăng ký kết hôn đến, em mới có thể vui vẻ thực sự.” Chu Cầm nhàn nhạt cười.
“Mẹ nói lần này là thật, chỉ mong thế.” Cố Hoài Lễ nhớ tới tốc độ ba ngày lại đổi bạn gái của con trai, cũng không có cách nào an tâm.
“Tình cảm của bọn nhỏ thì để tự chúng nó xử lý đi. Anh chỉ cần nhớ kỹ uống ít rượu và ăn nhiều đồ cho em!” Chu Cầm ngẩng đầu, thật sự dặn dò.
“Nhớ rồi nhớ rồi, lần sau lại ăn cơm cùng em rể, anh đảm bảo không uống rượt.” Cố Hoài Lễ nhanh chóng giơ tay lên thề.
“Hôm nay có em rể, sao nó vẫn để cho anh uống rượu?” Chu Cầm bất mãn nhíu mày.
“Nó thay anh cản không ít rượu, hôm nay có mấy chục đồng nghiệp từng học ở Canada đến thăm, anh phải tận tình tiếp đón. Em đừng trách nó.” Cố Hoài Lễ lập tức giải thích.
“Anh nói xem vị trí viện trưởng này có gì tốt? sớm muộn cũng tự làm cho dạ dày của mình bị hủy.” Chu Cầm đau lòng nhíu mày.
Bà thật hy vọng Hoài Lễ vẫn là một bác sĩ ngoại khoa như trước đây, cho dù lúc phẫu thuật có mệ một chút, cũng không phải đi uống rượu xã giao, cũng không phá hủy sức khỏe rồi.
“Chỉ một lần này, lần sau không viện dẫn lý lẽ này nữa.” Cố Hoài Lễ ôm vợ nằm xuống, nhẹ giọng trách cô.
“Em tin anh thì là ngốc.” Chu Cầm khẽ cáu.