Ninh Hạo nửa đêm uống rượu, vào phòng tắm tắm rửa, sau đó trở lại phòng ngủ, mở điện thoại có tin nhắn đến.
Cậu mở màn hình, nhìn thấy đó là tin nhắn của Tiếu Lạc: “Anh Ninh Hạo, ngày mai thi xong có thể gặp một chút không?”
Cậu ngồi bên giường, nhìn chằm chằm tin nhắn của Tiếu Lạc ngây ngốc.
Chắc chắn ba không tin tưởng cậu có tình cảm với Tiếu Lạc. Nếu cậu và Tiếu Lạc không có động thái gì thì ba cậu chắc chắn sẽ phát hiện ra.
Cậu tin chắc rằng nhân viên của ba cậu có thể dễ dàng tìm ra.
Vì Tiếu Nhiễm, cậu có nên làm vậy không?
Cậu ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, trầm tư hồi lâu.
Một lúc lâu sau, cậu cũng đưa ra quyết định, mở mắt nhắn tin lại cho Tiếu Lạc: ‘Uống rượu nên giờ mới biết em nhắn tin. Mai là chủ nhật nên tạm thời không có kế hoạch gì!’
Cậu cũng không khẳng định điều gì, vì cậu không muốn để Tiếu Lạc cho rằng cậu thật sự chấp nhận cô ta. Cho nên, chỉ trả lời một câu mập mờ, nước đôi.
Sau khi gửi xong, cậu ném điện thoại ở cạnh gối, ra ban công đứng thẫn thờ.
Thời tiết buổi tối cuối thu cũng se lạnh, gió quét qua mặt Ninh Hạo giống như băng xẹt qua. Cậu vịn tay vào lan can, ngửa đầu nhìn bầu trời xám xịt.
Cậu còn nhớ rõ năm ba tuổi, phải rời xa ông nội, ba mẹ dẫn về thành phố A, đến nhà trẻ học. Đối diện với cuộc sống xa lạ, những người lạ mặt, cậu chỉ biết khóc. Ngay lúc cậu mở miệng khóc to, khóc đến đau cả ruột gan, Tiếu Nhiễm đã cầm khăn tay lau nước mắt cho cậu, vừa lau vừa an ủi: “Em gái nhỏ đừng khóc! Chị xoa xoa cho em!”
”Tôi là con trai!” Cậu lập tức nín khóc, cố gắng sửa chữa lại giới tính của bản thân. Bởi vì hồi nhỏ, dáng vẻ của cậu giống như búp bê, mắt to nên khiến người ta hiểu lầm là con gái. Điều mà cậu ghét nhất là bị người ta gọi là con gái, cho nên cậu quên mất nỗi buồn khi phải rời xa ông nội, chớp mắt to nhìn Tiếu Nhiễm.
Dường như Tiếu Nhiễm không thể tin được, chớp chớp mắt đẹp, nghiêng đầu, tò mò quan sát mặt cậu.
Cậu cảm thấy cái nhìn kia, chắc chắn đã khiến cậu rung động cả đời này. Sau đó, trong mắt hắn không thể chứa được bất cứ cô gái nào nữa.
Hai người bọn họ gặp nhau chỉ tình cờ, nhưng sau này có thể ngồi cùng bàn, học chung một lớp thì đúng là kỳ tích của số mệnh rồi.
Nhưng mà kỳ tích này không tồn tại được lâu. Năm 18 tuổi này, sợi dây kết nối giữa cậu và Tiếu Nhiễm đã bị ông trời cắt đứt.
Ninh Hạo vùi mặt vào bàn tay, hơn xoa trán.
Không thể tiếp tục sống trong quá khứ nữa nếu không trái tim cậu không thể bình tĩnh được.
Gió lạnh luồn vào trong áo ngủ khiến trái tim cậu cũng lạnh lẽo như băng.
Cậu đã đánh mất cô gái cậu yêu.
Trở về phòng, Ninh Hạo cầm lấy điện thoại, quả nhiên đã thấy tin nhắn trả lời.
Tiếu Lạc có bao nhiêu gấp gáp đây? Cậu trả lời chưa đầy một phút thì cô ta đã trả lời rồi: ‘Anh Ninh Hạo, ngày mai đi khu vui chơi có được không?’
Ninh Hạo nằm trên giường, cau mày nhắn tin: ‘Chờ tôi xem có việc gì không đã!’
Tiếu Lạc lập tức nhắn tin trả lời: ‘Anh Ninh Hạo, em đã hẹn với anh trước rồi. Anh không được hẹn với người khác!’
Ninh Hạo: ‘Chỉ có hai người chúng ta?’
Tiếu Lạc gửi một icon oan ức: ‘Chị em sốt, không đi được! Anh Ninh Hạo, nếu như anh cảm thấy chỉ có hai người chúng ta không tốt thì em sẽ rủ cả bạn học của em nữa!’
Ninh Hạo: ‘Không cần. Tôi không thích đi chung với người lạ!’
Tiếu Lạc lại gửi một icon vui vẻ: ‘Anh Ninh Hạo, anh đồng ý?’
Ninh Hạo hơi mỉm cười nhưng trong mắt cực kỳ khinh thường, ngón tay nhanh chóng gõ mấy chữ: ‘10 giờ sáng mai, gặp trước cửa khu vui chơi!’