Suốt đường đến sân bay, Lynda trầm mặc không nói gì.
Trịnh Húc vẫn im lặng xem tài liệu trong tay lặng lẽ ngẩng đầu, nhìn thoán qua Lynda, bất đắc dĩ thở dài, rồi lại cúi đầu tiếp tục sửa sang tài liệu.
“Thư ký Trịnh,” Lynda đột nhiên mở miệng, dường như muốn nói ra suy nghĩ của mình.
Trịnh Húc lại ngẩng đầu lên, thản nhiên tươi cười nhìn đối phương.
“Một người quá cố chấp trong tình cảm rốt cuộc là đúng hay là sai?” Lynda buồn rầu hỏi Trịnh Húc.
“Nhìn đối phương có tình cảm đối với cô hay không. Nếu đối phương không có, quá cố chấp chỉ làm cô thêm đau khổ. Cô là một cô gái tốt. Hôm nay nhìn thấy cô ngay sau khi nhìn thấy Tiếu Nhiễm rơi xuống nước đã lập tức đến cứu người, tôi rất cảm động.” Trịnh Húc cười nói.
“Tôi không có vĩ đại như vậy.” Lynda ngượng ngùng cuốn cuốn đuôi tóc.”Cứu người là Ninh Hạo.”
“Tiếu Nhiễm có lẽ là do định mệnh đưa đến để giải cứu Cố tổng.” Trịnh Húc đột nhiên nói ra có hàm ý sâu xa.
Lynda không cho là đúng hừ một tiếng:”Một nha đầu vẫn còn ngây thơ, liệu cô ta có thể giúp được gì cho Cố tổng?”
“Cô ấy có thể mang đến cho Cố tổng sự hạnh phúc. Chỉ riêng cái này là đủ rồi. Lần đầu tiên sau năm năm tôi mới thấy Cố tổng có thể vui tươi như vậy. Cô không thấy thế sao?” Trịnh Húc nghiêm túc nhìn thoáng qua Lynda.
Nghe được lời nói của Trịnh Húc, Lynda lâm vào trầm mặc. Cô không thể thừa nhận Trịnh Húc nói có một chút đạo lý. Đi theo Cố Mạc năm năm, cô hầu như không thấy Cố Mạc cười thoải mái bao giờ. Mà khoảng thời gian gần đây, vẻ mặt của anh chỉ có thể được hình dung bằng hai từ: vui vẻ.
“Cố tổng có thể mở lòng đón nhận Tiếu Nhiễm cũng không dễ dàng gì, dù thù hận sâu như vậy vẫn luôn tồn tại trong bọn họ. Chúng ta nên chúc phúc cho họ chứ không phải là phá hỏng.” Trịnh Húc thấm thía nói. Không thể phủ nhận Lynda là một người phụ nữ hoàn mỹ, nhưng cô không hợp với Cố Mạc. Cho dù Tiếu Nhiễm có nhiều khuyết điểm hơn nữa, Cố Mạc cũng sẽ toàn tâm toàn ý đón nhận.
“Tim tôi rất đau.” Lynda cắn môi, thương tâm nói.
Thấy Lynda bắt đầu khóc, Trịnh Húc không đành lòng, buông tài liệu trong tay xuống, nhẹ nhàng ôm Lynda vào lòng.
Có lẽ đột nhiên được bao bọc bởi một vòng ôm ấm áp, nước mắt cô không kìm chế được mà rơi lã chã.
“Được rồi được rồi. Khi cơn đau qua đi cô sẽ phát hiện ra, buông tay chính là cô đang cứu giúp chính mình.” Trịnh Húc nói thanh âm trầm thấp.
Lynda dùng sức lau nước mắt, có chút nghẹn ngào nói:”Trịnh Húc, anh thật là biết cách an ủi người khác.”
“Biết được lúc nào nên hay không nên an ủi thì tôi không học được, giờ học được rồi thì người tôi muốn an ủi lạ không cần sự an ủi của tôi nữa.” Đang nói chuyện thì Trịnh Húc nói có chút thương cảm.
“Anh đang nói đến bạn gái cũ?” Lynda quan tâm hỏi.
“Thực ra cả hai chúng tôi đều rất ngốc.” Trịnh Húc tự giễu cười cười.”Thích thì làm càn, còn tình yêu lại kiềm chế.”
“Tình yêu lại kiềm chế?” Lynda yên lặng lặp lại những lời này.”Anh thực sự yêu cô ấy?”
“Mười năm tình cảm, sao có thể nói quên là quên được?”
“Hai chúng ta đều ngốc.” Lynda đột nhiên nở nụ cười.
Cố chấp yêu người không thuộc về mình. Rất ngốc.
Nhưng Trịnh Húc biết buông tay, còn cô vẫn mù quáng.
Cô càng ngốc hơn.
“Vậy hai đứa ngốc chúng ta phải uống một chén.” Trịnh Húc dứt bỏ buồn bực trong lòng, thản nhiên cười đề nghị.
“Được. Đêm nay tôi mời, không say không về.” Lynda sảng khoái cười nói.
“Tôi biết tửu lượng của cô rất cao.” Trịnh Húc nghĩ mà sợ vuốt cái trán.
“Không còn cách nào khác! Ai bảo tôi là người Cáp Nhĩ Tân? Cha tôi uống rượu với tôi còn không thắng nổi tôi.” Đôi mắt diễm lệ của Lynda sáng long lanh chớp chớp, trong nháy mắt, vẻ đẹp của cô làm người đàn ông bên cạnh kinh ngạc.
Trịnh Húc xấu hổ ho khan một chút.