”Dạ dày tốt hơn chút nào chưa?” Ninh Hạo quan tâm nhìn Tiếu Nhiễm.
Tiếu Nhiễm nhìn thấy Hạ Minh Minh và Vương Giai Tuệ, cố gắng hơi lớn tiếng để cho hai người đó nghe thấy: “Không có việc gì! Cả nhà bên ông xã mình đều là bác sĩ, mấy chuyện nhỏ nhặt này không có vấn đề gì!”
”A......? Cả gia đình làm bác sĩ sao?” Cho tới giờ, Ninh Hạo cũng không yêu cầu điều tra gia thế của Cố Mạc cho nên nghe thấy Tiếu Nhiễm nói vậy thì có chút kinh ngạc.
”Ừm! Ba chồng mình là viện trưởng bệnh viện XX. Mẹ chồng là chủ nhiệm khoa sản. Em trai chồng là người có địa vị nhất ở trong khoa chỉnh hình. Trước kia Cố Mạc đã là bác sĩ chuyên khoa não. Sau vụ tai nạn xe kia thì ngón tay anh bị thương cho nên mới từ chức, thành lập Mạc Y. Hiện tại Mạc Y kinh doanh cực kỳ thành công. Chẳng thế thì mình sẽ...... “ Tiếu Nhiễm nói đến đoạn sau, có chút thương cảm.
Hạ Minh Minh siết chặt đôi đũa, vểnh tai lên nghe Tiếu Nhiễm nói. Cô nói ba chồng cô là lãnh đạo trực tiếp của ba cô ta sao?
Bên cạnh Vương Giai Tuệ cũng khẩn tương, cô ta thấp giọng hỏi Hạ Minh Minh: “Ông xã Tiếu Nhiễm là tổng giám đốc Mạc Y sao?”
”Bạn nghĩ hai chúng ta có thời gian rảnh thăm dò ông xã Tiếu Nhiễm sao?”
”Không phải! Mẹ mình đang làm tại Mạc Y! Là nhân viên của chồng cô ta!”
”Bạn đừng tự làm rối lên như vậy!” Hạ Minh Minh tức giận dạy bảo Vương Giai Tuệ, “Chồng cô ta là tổng giám đốc Mạc Y thì sao chứ? Cô ta không có bằng chứng!”
Cô ta biết ba muốn trở thành chủ nhiệm khoa. Nếu ba chồng Tiếu Nhiễm mượn việc công báo thù riêng thì ba muốn thăng chức cũng khó.
Nguyên bản cô ta cho rằng chồng Tiếu Nhiễm có nhiều tiền nhưng cho dù có nhiều tiền thế nào cũng không liên quan gì đến nàng ta. Ba cô ta là bác sĩ. Mặc kệ người khác có giàu có, quan lớn như thế nào khi đã sinh bệnh đều phải xin xỏ bác sĩ. Cho nên, cô ta chưa bao giờ sợ Tiếu Nhiễm. Nhưng hôm nay nghe thấy Tiếu Nhiễm nói ba chồng cô là viện trưởng bệnh viện XX, cô ta cảm thấy sống lưng đổ mồ hô lạnh.
Cô ta tự nhủ bản thân không được hoảng hốt, ba chồng cô ta là viện trưởng thì sao chứ? Ba đang làm bác sĩ rất tốt mà, y thuật cũng tốt chắc chắn không xảy ra chuyện gì.
Vương Giai Tuệ nức nở: “Sớm biết chồng cô ta là tổng giám đốc Mạc Y, mình sẽ không động đến cô ta!”
”Bạn có thể lý trí lên giúp mình được hay không?” Hạ Minh Minh giẫm một cái lên chân Vương Giai Tuệ.
”Mình sợ cô ta sẽ gây khó dễ cho mẹ mình! Mẹ mình đi xin việc đã không dễ dàng mà chế độ đãi ngộ tại Mạc Y rất tốt!” Vương Giai Tuệ bắt đầu hối hận vì đã đắc tội Tiếu Nhiễm. Nếu chồng của Tiếu Nhiễm là tổng giám đốc của những công ty khác, cô ta cũng không sợ nhưng lại là tổng giám đốc của Mạc Y. Mẹ đã hơn 40 tuổi rồi, nếu muốn tìm một công việc tốt như Mạc Y thì không có khả năng.
”Nếu bạn muốn khóc thì cút về lớp học đi! Đừng ở chỗ này khiến mình xấu hổ!” Hạ Minh Minh tức giận, gầm nhẹ.
Vương Giai Tuệ cầm hộp cơm, tâm trạng không tốt đứng dậy rời đi.
Ninh Hạo thấy bộ dạng sắp khóc của Vương Giai Tuệ, tò mò nhỏ giọng hỏi Tiếu Nhiễm: “Vừa rồi bạn nói cái gì?”
”Mình nói là ông xã mình là tổng giám đốc Mạc Y!” Tiếu Nhiễm cười trào phúng, “Là người phát tiền lương cho mẹ Vương Giai Tuệ. Mình còn chưa làm cái gì mà nàng ta đã sợ rồi! Trông cô ta hiện giờ làm gì có dáng vẻ ngoan độc lúc hạ dược cho mình nữa chứ?”
”Người có lúc đáng thương cũng có lúc đáng hận!” Ninh Hạo cười nói.
Tiếu Nhiễm không tìm cậu nhờ giúp đỡ mà tìm Cố Mạc đủ để thấy người thân cận với cô nhất giờ là Cố Mạc mà không phải cậu nữa.
Quả thật Cố Mạc có bản lĩnh này.
Cậu nên vì thế mà vui vẻ hay đau lòng đây?
”Mình đang chờ mấy người đó đến xin lỗi mình!” Tiếu Nhiễm vừa ăn cơm vừa nói.
”Có xin lỗi cũng không thể đền bù được những khổ sở mà bạn chịu!”