Lời nói của Cố Mạc làm cho Tiếu Lạc và Dương Nguyệt Quyên xấu hổ.
“Tiếu Nhiễm, những gì tôi vừa nói là thật. Không tin hai người có thể đi hỏi ba cô.” Dương Nguyên Quyên vẫn không muốn nhận thua, ra sức giãy dụa.
“Tài chính của tập đoàn Bằng Trình đều là do bà vụng trộm vét sạch.” Cố Mạc nhìn Dương Nguyệt Quyên sẵng giọng nói, lạnh lùng hừ một tiếng, “Đừng tưởng không ai biết bà đã làm những gì.”
“Anh….anh…đê tiện!” Dương Nguyệt Quyên run run chỉ vào Cố Mạc. Bà không nghĩ Cố Mạc lại lợi hại như vậy, có thể tra được hết những gì bà đã làm.
Đúng! Bà đã động tay rất nhiều vào mảng tài vụ. Bởi Tiếu Bằng Trình từ đầu đến cuối không coi cô là vợ, bà tự nhiên phải có sự dự phòng.
Nhưng tất cả những gì bà làm đều vô cũng bí mật, trừ trưởng phòng tài vụ, không ai biết việc này.
Cố Mạc sao lại biết được?
“Chột dạ sao?” Cố Mạc lạnh lùng nói.
“Anh mang chứng cớ ra đây, tôi mới có thể phục anh! Bằng không, tôi nhất định sẽ kiện anh tội vu khống!” Dương Nguyệt Quyên thẹn quá hóa giận chỉ vào Cố Mạc.
“Muốn chứng cớ? Ngày mai tôi sẽ bảo thư ký chuyển phát cho bà!’ Cố Mạc trào phúng cười,”Nếu muốn người khác không biết trừ phi mình đừng làm. Lòng người hám lợi. Bà có thể dùng tiền mua được lòng người, thì người khác nhất định sẽ mua lại được với giá cao hơn.”
Tiếu Nhiễm nghe Cố Mạc ngay cả chứng cứ cũng có, liền biết anh tuyệt đối sẽ không vu khống Dương Nguyệt Quyên, sự áy náy lập tức biết mất, phẫn nộ đứng dậy chó Dương Nguyệt Quyên một cái bạt tai:”Tiện nhân! Ba tôi đối với mẹ con các người tốt như vậy, bà lại đối với ba tôi như thế sao?”
Dương Nguyệt Quyên căm tức muốn đánh trả, lại bị Cố Mạc nắm chặt cổ tay.
“Đánh chó phải ngó mặt chủ. Muốn giáo huấn Tiếu Nhiễm, bà không có tư cách!” Cố Mạc lạnh nhạt nói xong, liền đẩy Dương Nguyệt Quyên ra.
Dương Nguyệt Quyên lảo đảo lui về phía sau vào bước.
Tiếu lạc chạy nhanh tới, đỡ lấy Dương Nguyệt Quyên:”Mẹ!”
“Chúng ta đi!” Dương Nguyệt Quyên oán hận trừng mắt nhìn Tiếu Nhiễm liếc mắt một cái.
Tiếu Lạc trước khi đi, nói với Tiếu Nhiễm tràn ngập uy hiếp:”Nếu chị dám nhiều lời trước mặt cha, coi chừng tôi!”
Nói xong, Tiếu Lạc cố ý nhìn thoáng qua Cố Mạc, liền giúp đỡ Dương Nguyệt Quyên rời đi.
“Một đôi tiện nhân!” Tiếu Nhiễm tức giận đến mức muốn hung hăng đá Tiếu Lạc một cái. Đôi mẹ con này quá xấu xa rồi! Ba sao có thể mù mắt đi coi trọng Dương Nguyệt Quyên?
“Bới giận đi!” Cố Mạc ấn Tiếu Nhiễm ngồi xuống ghế, vừa gắp rau cho cô, vừa nói,”Đừng để cho những người không xứng đáng ảnh hưởng đến bữa ăn.”
Tiếu Nhiễm đồng ý với lời nói của Cố Mạc, liền cầm đũa bắt đầu ăn cơm.
“Nha đầu, no rồi à?” Cố Mạc nhìn Tiếu Nhiễm không ăn tôm mình bóc cho nữa, liền rửa tay lau khô, cười nhạt hỏi.
Tiếu Nhiễm gật đầu:”No rồi.”
Cố Mạc lập tức gọi phục vụ, lấy một xấp tiền mặt đưa cho đối phương:”Tính tiền! Không cần trả lại!”
“Cảm ơn anh.” Phục vụ lần đầu gặp được khách hàng hào phóng như vây, hưng phấn mà nhận tiền, rồi lui ra ngoài.
Cố Mạc rút khăn giấy giúp Tiếu Nhiễm lau tay, khi anh nhìn thấy vết thương trên tay cô bị nhiễm trùng, cau mày hỏi:”Ở trường chạm vào nước?”
“Em rửa tay khi đi toilet xong.” Tiếu Nhiễm làm nũng lè lưỡi, vẻ mặt vô cùng đáng yêu.
Cố Mạc đang căng thẳng, nhìn cái lưỡi hồng của cô, cũng không kìm được muốn lại gần.
Tiếu Nhiễm đỏ mặt rút tay ra, chạy như bay ra ngoài.
Cố Mạc thản nhiên cười đứng dậy, sải bước đuổi theo.
Lúc cổ tay Tiếu Nhiễm bị nắm lấy, cô không khỏi nuối tiếc đôi chân của mình không thể dài ra.
Cố Mạc tuy không cao đến 1m85 như Ninh Hạo nhưng cũng có được một đôi chân dài mê người không kém. Cô chắc chắn không thể chạy khỏi anh.