“Thật ạ?” Nghe bà nội Cố nói, tâm trạng Tiếu Nhiễm không hiểu sao tốt lên nhiều lắm, giống như trời đang mấy đen dày đặc đột nhiên xuất hiện mặt trời chói chang.
“Tin bà nội. Bà nội sẽ không nhìn lầm.” Bà nội Cố cười nói.
Tiếu Nhiễm đứng lên, một lần nữa ôm cổ bà nội, cười nói: ”Bà nội, cháu biết phải làm thế nào ạ!”
“Muốn trừng phạt nó, nhưng đừng lâu quá.” Bà nội Cố nắm tay Tiếu Nhiễm cười nói.
“Vâng.” Tiếu Nhiễm cười ngọt ngào.
Cố Mạc cầm một cái hộp xuống lầu, nhìn thấy Tiếu Nhiễm cười rạng rỡ, liền tò mò hỏi: ”Đang nói chuyện gì với bà nội thế? Vui như vậy?”
“Không nói cho anh.” Tiếu Nhiễm cười nói.
Cố Mạc nhíu mi một chút, không hỏi nữa.
Anh ngồi trên sô pha, vẫy vẫy tay với Tiếu Nhiễm: ”Nha đầu, lại đây.”
“Cái gì vậy?” Tiếu Nhiễm tò mò đi tới.
“Đưa tay cho anh.” Cố Mạc bá đạo ra lệnh.
“Không phải anh đang muốn tét tay em đấy chứ?” Tiếu Nhiễm nghịch ngợm cười nói.
“Cũng định như vậy.” Cố Mạc kéo Tiếu Nhiễm ngồi xuống, nắm tay phải của cô, anh lấy ra một chiếc vòng tay ngọc mắt mèo từ trong hộp, đeo lên cổ tay cô, “Thật ra anh chỉ muốn em đeo nhẫn kết hôn thôi.”
“Anh có muốn em cũng không đeo đâu! Chiếc vòng này đẹp quá! Em thích!” Tiếu Nhiễm cười nói.
“Trong nhà có bao nhiêu trang sức mà em không chịu đeo, lại đi thích mấy cái thứ bình thường này.” Cố Mạc bất đắc dĩ lắc đầu.
Bà nội Cố nhìn thấy chiếc vòng tay, trầm mặc.
“Thế nào là bình thường? Anh nghĩ em không biết gì về trang sức sao? Mấy khối này là bạc Hiba, đầy là vàng kim, còn mấy khối này là hồng ngọc, còn đây là ngọc mắt mèo.” Tiếu Nhiễm vừa lắc lắc cổ tay vừa nói.
Tuy nó là những món trang sức vô giá, nhưng những ai không biết thì sẽ thấy nó rất bình thường.
Vừa hay cô cũng không muốn nổi bật quá.
So với chiếc nhẫn kết hôn mấy Cart kia còn giản dị hơn.
“Đây là vật đính ước ba con tặng cho mẹ con.” Bà nội Cố đột nhiên mở miệng, “Vốn dĩ muốn tặng cho Y Nhiên, đánh tiếc…Sau đó liền bị Tiểu Mạc khóa kỹ lại trong két bảo hiểm. Nhóc Nhiễm, con phải trân trọng.”
Lễ vật muốn tặng cho Tưởng Y Nhiên?
Tiếu Nhiễm không biết là nên vui mừng, hay khổ sở.
“Y Nhiên và nó vô duyên với nhau. Điều này cũng có nghĩa rằng em mới chính là chủ nhân chân chính của nó. Nha đầu, anh muốn nói cho em biết rằng, anh sẽ giống như ba đối với mẹ, yêu em thật chân thành, cả đời, không rời xa nhau.” Cố Mạc nắm tay Tiếu Nhiễm, vô cùng nghiêm túc nói.
Hốc mắt Tiếu Nhiễm ẩm ướt.
Cố Mạc đang muốn nói với cô rằng, cô rất quan trọng đối với anh sao?
“Đây là vật đính ước của ba mẹ chồng cháu, các cháu phải giữ gìn cho tốt, truyền cho con dâu của các cháu.” Bà nội Cố xúc động nói, hai mắt ẩm ướt.
“Vâng.” Tiếu Nhiễm nhào vào lòng Cố Mạc, không còn mặc cảm, ngược lại vô cùng cảm động.
Chiếc vòng thoạt nhìn có vẻ bình thường này, chính là sự công nhận Cố Mạc dành cho cô.
Cô là con dâu nhà họ Cố! Là vợ của anh!
Anh đeo nó cho cô, nghĩa là không một người nào khách có tư cách trở thành vợ của anh.
Tưởng Y Nhiên đã là quá khứ.
Bằng không, anh tuyệt đối luyến tiếc mà không đưa chiếc vòng mang đầy ý nghĩa này cho cô.
Anh thật sự đã quên được rồi.
“Anh lúc nào cũng làm em khóc!” Tiếu Nhiễm dùng sức đánh Cố Mạc, nghẹn ngào nói.
“Là lỗi của anh. Em đánh anh đi.” Cố Mạc nắm tay Tiếu Nhiễm dùng sức đánh vào khuôn mặt tuấn tú của mình.
“Ai muốn đánh anh?” Tiếu Nhiễm rút tay về, ôm Cố Mạc thật chặt, “Làm sao bây giờ? Em không có gì cho anh cả.”
“Em chính là món quà tuyệt vời nhất rồi!” Cố Mạc sảng khoái vuốt ve đầu Tiếu Nhiễm, si tình nói.