Tiếu Nhiễm cởi áo khoác, khoác lên vai Cố Mạc, đau lòng nói: "Sau này anh không được phép đỡ đao, chắn đạn cho em nữa…Nếu anh không nghe lời, em sẽ không yêu anh nữa đâu!"
"Được, anh sẽ nghe lời! Ngoan, đừng khóc!" Cố Mạc ôm lấy bả vai của Tiếu Nhiễm, khàn giọng nói.
"Em nói thật đó! Không phải đùa đâu!" Tiếu Nhiễm lau nước mắt, uy hiếp nói. Nói xong, không đợi Cố Mạc trả lời, cô kéo anh đi về phía Tưởng trạch.
Lý Nham lập tức cũng đi theo: "Anh họ, miệng vết thương cần khử trùng rồi khâu lại. Em sẽ đi cùng!"
Tưởng phu nhân bó gối ngồi trên ghế sô pha, lạnh lùng nhìn mấy người chạy vào trong, không nói gì.
Tiếu Nhiễm ấn Cố Mạc ngồi trên ghế sô pha, cẩn thận vén tay áo của anh lên.
Lý Nham nhận túi thuốc từ tay Cố Tương, ngồi trước mặt Cố Mạc, giúp anh khử trùng, khâu vết thương.
Tiếu Nhiễm nhìn vết thương của Cố Mạc, cắn chặt môi, đau lòng rơi lệ.
Bởi vì cô mà hai tháng nay trên người Cố Mạc có rất nhiều vết thương. Vết thương cũ vừa liền miệng thì vết thương mới lại xuất hiện.
Có phải cô chính là sao chổi không?
Đầu tiên là khắc chết mẹ ruột rồi khắc chết ông ngoại. Bây giờ lại mang tai họa không ngừng đến cho Cố Mạc.
Dường như, ai quá thân thiết với cô cũng đều gặp xui xẻo.
Có phải cô nên cách xa Cố Mạc một chút hay không?
"Chị dâu nhỏ, đừng đau lòng. Lý Nham là chuyên gia khâu vá đó. Có cậu ấy ở đây chị có thể yên tâm rồi!" Cố Tương vỗ bả vai Tiếu Nhiễm, cười khoa trương.
"Chuyên gia khâu vá?" Vì câu nói của Cố Tương mà Tiếu Nhiễm cười rộ lên.
Lý Nham nghe thấy bốn chữ này, buồn cười liếc Cố Tương một cái rồi tiếp tục cúi đầu khâu vết thương cho Cố Mạc.
Cố Hoài Lễ ngồi đối diện với Tưởng phu nhân, khuyên nhủ: "Khiết Nghi, mọi chuyện đều đã qua rồi, cô cũng bỏ qua đi. Tiểu Mạc vẫn còn có thể tiếp tục hiếu thuận với cô như trước kia. Tuy Tưởng Y Nhiên không còn nữa nhưng thằng bé vẫn là con rể cô. Nếu cô có thể tha thứ cho Tiếu Nhiễm thì anh tin rằng con bé sẽ giống như Tưởng Y Nhiên chăm sóc cho em!"
"Em không thể quên được cái chết của lão Tưởng! Lão Cố à, trong lòng em có cảm giác bị giày vò đến phát điên rồi!" Tưởng phu nhân khàn giọng nói.
Con gái chết khiến cho bà đau lòng nhưng cái chết của chồng lại khiến cho bà vừa hận, vừa đau lại hối hận.
"Con người không phải thánh nhân. Khiết Nghi, ai cũng đều phạm phải lỗi lầm. Cho nên chúng ta phải có một trái tim khoan dung, độ lượng để tha thứ cho người khác không để tâm đến lỗi lầm đó!" Cố Hoài Lễ trịnh trọng nói.
"Một trái tim khoan dung độ lượng sao?" Tưởng phu nhân lặp lại lời Cố Hoài Lễ, ánh mắt mê man.
"Đúng, một trái tim khoan dung, độ lượng. Cô tha thứ cho Tiểu Nhiễm. Ở dưới suối vàng, lão Tưởng biết cũng sẽ vui mừng!" Cố Hoài Lễ gật gật đầu.
"Em không biết nữa…" Tưởng phu nhân vùi mặt vào đầu gối, thống khổ nói, "Em hận nó nhiều năm như vậy! Em không biết…em thật sự không biết…Có phải em không còn trái tim khoan dung, độ lượng để tha thứ cho nó hay không?"
Tiếu Nhiễm quỳ đến trước mặt Tưởng phu nhân, nén nước mắt nói: "Bác gái, nếu bác đồng ý, con có thể là Nhiên Nhiên của bác. Con sẽ thay thế chị Tưởng Y Nhiên chăm sóc cho bác mà!"
"Nhiên Nhiên? Nhiễm Nhiễm?" Tưởng phu nhân ngẩng đầu nhìn Tiếu Nhiễm.
Bà còn nhớ rõ, vào một mùa thu, con bé còn nhỏ cỏ, trồng hoa, phơi nắng với bà.
Lúc đó, bà chưa biết con bé là hung thủ đâm chết Tưởng Y Nhiên.
Lúc đó, bà rất thích gọi nó là Nhiễm Nhiễm.
Quan hệ của bọn họ có thể bắt đầu lại từ mua thu đó không?
Quên đi thù hận?
"Nhiễm Nhiễm?" Tưởng phu nhân nghi hoặc nhìn Tiếu Nhiễm, giơ tay vuốt ve mặt cô.
Tiếu Nhiễm cảm kích khóc lên.
Đã thật lâu rồi Tưởng phu nhân không gọi cô bằng cái tên này.
Đây có phải chứng tỏ bà đã tha thứ cho cô không?
"Một trái tim khoan dung độ lượng…" Tưởng phu nhân rũ mắt xuống, thì thào tự nói, "Tha thứ cho người khác, không để tâm đến lỗi lầm của họ…"