Cố Mạc nâng mặt cô lên, cúi đầu, hung hăng hôn lên đôi môi trắng xanh của cô.
“Không!” Tiếu Nhiễm bối rối phụ giúp Cố Mạc.
Hiện giờ bọn họ không nên có bất cứ một hành động thân thiết nào.
Bọn họ không còn quan hệ gì nữa rồi.
Cố Mạc bá đạo hôn cô, mãi đến khi nếm được vị máu tanh ngai ngái, anh mới khôi phục lý trí, buông cô ra, đặt trán mình lên trán cô giải thích: “Nha đầu, thực sự xin lỗi, anh không khống chế nổi... anh nhớ em quá rồi!”
Mắt Tiếu Nhiễm nhanh chóng bị nhuộm nước.
Cô không muốn thừa nhận cô vẫn thương anh.
Chỉ là cô là một người nhát gan, không dám bỏ hết tất cả để yêu thêm lần nữa.
Nếu cùng một chỗ thì sẽ nhất định phải bị thương tổn như thế, thì không nên.
Đối với Tưởng Y Nhiên, đối với Tưởng gia, cô là người có tội, nhưng cô đã dùng sinh mệnh của baby để trả lại.
Tê tâm liệt phế, chỉ cần một lần đã đau đớn không tả được.
Nước mắt của cô khiến cho anh đau lòng.
Anh hôn lên từng chút một, mãi đến khi cô run rẩy.
Tiếu Nhiễm trong ý loạn tình mê bị Cố Mạc đẩy ngã xuống giường, nụ hôn nóng cháy rơi xuống trên gáy cô, dần dần đi xuống bên dưới.
Khi bàn tay của anh với vào trong làn váy của cô, Tiếu Nhiễm nhanh chóng tỉnh lại.
Đau đớn vì mất đi đứa con khiến cô không nghĩ được gì nữa, trong đầu cô tất cả đều là máu chảy đầy mặt đất lúc ấy, không có ai giúp đỡ cô, thống khổ và tuyệt vọng như thế nào.
“Không cần!” Tiếu Nhiễm dùng lực cắn đầu vai anh, ngăn cản hành động tiếp theo của anh.
Cố Mạc cứng ngắc ở đây, không có tránh ra, mặc cho Tiếu Nhiễm cắn anh: “Thực xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi... ”
Anh chỉ có thể sử dụng vô số lần xin lỗi để diễn tả tâm trạng của mình lúc này.
Tiếu Nhiễm nhanh chóng tránh khỏi cái ôm của anh, co rút thành một cục, nhắm mắt lại khóc ròng nói: “Con của em... ”
Nhìn thấy bả vai của cô run rẩy, Cố Mạc khó chịu không biết nói gì.
Anh biết lại nói xin lỗi trước mặt cô chỉ càng làm cô thêm trống rỗng và đau khổ hơn.
Chính tay anh đã giết chết baby của bọn họ.
Đồng thời cũng bóp chết cả tình yêu của cô đối với anh.
Anh bò dậy, cầm một hộp khăn giấy, quỳ ở bên giường, đau lòng lau nước mắt cho cô, lại nhận ra càng lau nước mắt càng chảy ra nhiều hơn.
Tiếu Nhiễm lau khăn giấy, nghẹn ngào nói: “Em muốn yên lặng ở một mình... ”
Cố Mạc bất an nhìn cô: “Anh muốn ở cạnh em... ”
“Không cần!” Tiếu Nhiễm vô tình từ chối.
Cố Mạc giơ một bàn tay lên, son sắt nói: “Anh đảm bảo không đụng chạm em nữa. Nha đầu, em như thế này làm sao anh yên tâm đi ra ngoài?”
“Lúc không có anh em đều đã chịu đựng qua.” Tiếu Nhiễm cười nói.
Cố Mạc khó chịu đóng mắt lại, dùng lực cắn môi mỏng.
Vào lúc cô đau khổ nhất anh cũng không ở bên cạnh cô.
Nhìn thấy Cố Mạc rơi lệ, Tiếu Nhiễm có chút mềm lòng, không đuổi anh đi nữa.
Cô ngồi dậy bi thương rơi lệ.
Dưới giường, Cố Mạc cũng vì nguyên nhân như thế mà tự trách mãnh liệt rơi lệ.
Ngoài của, Cố Tương đặt lỗ tai trên cánh cửa, cố gắng muốn nghe âm thanh bên trong.
“Nghe được cái gì rồi?” Cố Nhiên ghé người qua, cũng dán lỗ tai vào.
“Qúa im lặng rồi.” Cố Tương quay đầu, nghi ngờ nhìn Cố Nhiên: “Anh hai, có phải không bình thường không?”
“Có lẽ bọn họ ở đây... ” Cố Nhiên làm tư thế XXOO, cúi đầu nhìn em gái.
“XXOO yên lặng như thế à?” Cố Tương cho Cố Nhiên một cái liếc mắt.
Cố Nhiên gãi đầu, xấu hổ ho một tiếng: “Ưhm, có lẽ... không phỉa... ”
“Cũng không biết anh cả đang làm gì? Nếu em là anh ấy, đã trực tiếp gục chị dâu nhỏ xuống, mặc cho cô ấy phản kháng thế nào cũng không chút do dự... ” Cố Tương nở nụ cười tà ác một chút.