Cố mạc nghiêm nghị nhưng so với cô giáo còn nham hiểm hơn.
Có lẽ tối qua học muộn quá, sáng sớm bị Cố Mạc hôn cho tỉnh ngủ, đầu óc Tiếu Nhiễm vẫn còn “bãi công.”
“Cố Mạc, cho em ngủ thêm đi.” Tiếu Nhiễm ngáp một cái, mí mắt cũng không nhấc lên.
“Không được! Hôm nay anh muốn tặng em một sự bất ngờ lớn.” Cố Mạc túm Tiếu Nhiễm dậy, cười nói.
“Bất ngờ lớn? Trang sức? Siêu xe?” Tiếu Nhiễm không có hứng thú nhắm mắt lại.”Chờ em tỉnh ngủ rồi sẽ nhìn.”
Đối với cô mà nó, trang sức hay quần áo, siêu xe căn bản không là gì với cô, cô có cái gì mà còn chưa nhìn qua?
Ba cô coi cô như hòn ngọc quý trên tay!
“Trang sức với siêu xe thì có gì mà bất ngờ?” Cố Mạc cọ râu vào mũi Tiếu Nhiễm, cưng chiều cười nói.
“Thế là cái gì?” Tiếu nhiễm lúc này mới hứng trí, mở to mắt, kích động hỏi.
“Ăn sáng xong rồi nói sau.” Cố Mạc kéo tay Tiếu Nhiễm, đẩy mạnh cô vào nhà tắm.
Tắm rửa xong, Tiếu Nhiễm nhìn thấy Cố Mạc đang cầm quần áo đợi cô.
“Chú hôm nay thật đáng nghi! Nói mau! Rốt cuộc là bất ngờ gì vậy? không phải muốn cho em nhìn thấy con riêng của anh đấy chứ?” Tiếu Nhiễm thần bí cười hề hề hỏi.
Cố Mạc phì cười:”Trí tưởng tượng của em thật phong phú.”
Nói xong, liền cởi áo ngủ trên người Tiếu Nhiễm, mặc cho cô một bộ váy màu xanh của GUCCI.
“Anh làm em xinh đẹp như vậy, không sợ ra ngoài em bị người ta tán tỉnh à?” Tiếu Nhiễm nghịch ngợm cười hỏi.
“Không sợ!” Cố Mạc kiêu ngạo cười trả lời.
Nếu có anh ở đó, ánh mắt của Tiếu Nhiễm sẽ không rời khỏi anh, cho dù ong bướm đầy đường, cũng không có chuyện lọt vào mắt Tiếu Nhiễm.
Về điểm này, anh vô cùng tự tin.
Anh muốn làm cô xinh đẹp, là để cho người ta hâm mộ ghe tị mà không có quyền căm hận.
“Em có chút mong đợi.” Tiếu Nhiễm cười ôm cánh tay Cố Mạc.
Nhìn phản ứng của CỐ Mạc, chắc chắn bất ngờ hôm nay siêu to.
Lòng cô cũng bắt đầu vì thế mà nhảy nhót.
“Bất ngờ 100 độ lận.” Cố Mạc nhéo nhéo má Tiếu Nhiễm cười nói.
“Chỉ cần độ hoảng sợ không phải 100 là được.” Tiếu Nhiễm nghịch ngợm lè lưỡi.
“Đi thôi, ăm cơm!” Cố Mạc kéo bàn tay Tiếu Nhiễm, cùng cô xuống lầu.
Dì Lưu nhìn Tiếu Nhiễm đi xuống, mang canh hầm xương đặt lên bàn, cười khen:”Hôm nay cô rất đẹp.”
“Đáng yêu lắm sao?” Tiếu Nhiễm chỉ vào mặt mình, nghịch ngợm cười nói.
“Đáng yêu!” Dì Lưu gật đầu trả lời.
Tiếu Nhiễm vô cùng vui vẻ, ôm lấy dì Lưu thơm một cái:”Bà quản gia nói càng ngày càng ngọt!”
Dì Lưu bị Tiếu Nhiễm chọc cho cười khanh khách không ngừng.
Cố Mạc kéo ghế ta, để Tiếu Nhiễm ngồi xuống rồi, mới ngồi bên cạnh cô.
Trước mặt là một bàn đồ ăn ngon, Tiếu Nhiễm thèm ăn há hốc miệng.
Nhìn cô ăn vui vẻ như vậy, dì Lưu cũng cảm thấy có chút thành tựu, xoay người đi vào nhà bếp lau dọn.
Cố mạc nghiêng người, thì thầm bên tai Tiếu Nhiễm:”Nha đầu, em dỗ cho dì Lưu sắp quên mất chủ nhân chân chính của nhà này chính là anh.”
“Anh dám chắc là anh sao?” Tiếu Nhiễm kiêu ngạo liếc nhìn Cố Mạc.
Cố Mạc lặng đi một chút, xì ra một tiếng cười:”Là em! Em mới là chủ nhân chân chính của nhà này!”
“Trẻ ngoan dễ dạy!” Tiếu Nhiễm vỗ vỗ má Cố Mạc ra vẻ trưởng bối nghiêm trang nói.
Cố Mạc nhíu mi một chút, bị Tiếu Nhiễm ra sức véo má, đúng lúc đó lại có điện thoại.
Nhìn thấy là điện thoại của Tiếu Bằng Trình, anh lập tức nhận:”Ba. Đến rồi ạ? Vâng! Chúng con ăn sáng xong sẽ qua ngay.”
“Cái gì đến?” Tiếu Nhiễm cắn thìa, tò mò hỏi.