Trải qua quá trình rửa ruột, rốt cuộc Tưởng phu nhân cũng được cứu.
Tiếu Nhiễm nhận được tin tức xong, tê liệt ngã vào lòng Cố Mạc.
“Tốt quá.” Cố Mạc vui mừng nói, “Cuối cùng cũng không có thêm một món nợ máu nữa.”
“Tốt quá rồi.” Tiếu Nhiễm nước mắt vòng quanh nói.
Trong tấn bi kịch này, nhà họ Tưởng tổn thất quá nặng nề.
Ưng Mẫn âm hiểm bày mưu tính kế không cho bất cứ kẻ nào có lợi.
Cô hại chết người khác, nhưng đồng thời cũng hại chết chính mình
Tưởng phu nhân tỉnh lại rồi, nhìn thấy Tiếu Nhiễm, lập tức áy náy nói:”Sao mấy đứa lại cứu bác?”
“Mẹ nuôi, mặc kệ chuyện gì xảy ra, chúng ta đều phải sống.” Tiếu Nhiễm nắm tay Tưởng phu nhân, nước mắt rưng rưng nói.
“Tiểu Nhiễm, mẹ nuôi có lỗi với con!” Tưởng phu nhân nước mắt đầy mặt, là giọt nước mắt hối hận.
Bà hận Tiếu Nhiễm đâm chết Y Nhiên, cho nên đã làm ra rất nhiều chuyện sai lầm, phá hoại hôn nhân của Cố Mạc và cô, còn muốn kéo cô nhảy lầu tự sát.
Trong một hồi bi kịch này, Tiếu Nhiễm căn bản là người vô tội bị hại.
Bà đã trả thù nhầm người!
Bà không những trả thù nhầm người, còn coi thủ phạm là người tốt, dốc hết ruột gan ra với Ưng Mẫn kia.
Hai chữ hối hận không thể hình dung hết tâm trạng của bà lúc này.
Những gì bà gây ra cho Tiếu Nhiễm không thể tha thứ được.
Bà không còn mặt mũi nào tạm biệt đứa trẻ này.
“Mẹ nuôi, tất cả là do Ưng Mẫn, mẹ và con đều là người bị hại.” Tiếu Nhiễm bi thống sụt sịt, “Cô ta hại nhà chúng ta mất người thân.”
“Mẹ nuôi không những không nhìn ra tâm cơ của cô ta, còn coi cô ta như tâm can.” Tưởng phu nhân tự trách nói, “Mẹ đã làm rất nhiều chuyện sai. Tiểu Nhiễm, con có thể tha thứ cho mẹ được sao?”
“Có thể.” Tiếu Nhiễm áp bàn tay Tưởng phu nhân vào mặt mình, nhẹ nhàng thờ dài, “Chúng ta mất đi người thân nhất, lẻ loi hiu quạnh, đều là do Ưng Mẫn. Con muốn hận cũng chỉ hận mình cô ta.”
“Mẹ cũng hận cô ta! Đáng tiếc cô ta đã chết!” Tưởng phu nhân nghiến răng nghiến lợi.
“Tội ác của cô ta cũng theo cô ta xuống mồ rồi.” Tiếu Nhiễm thở dài, “Cô ta không cho chúng ta cơ hội báo thù.”
“Bác gái, cũng trách cháu. Cháu không hề phát hiện ra Y Nhiên thời điểm đó không được bình thường. Cháu đột nhiên nhớ ra, năm đó trước khi tai nạn xảy ra cháu cũng nhìn thấy Ưng Mẫn xuất hiện ở con phố đối diện. Nhưng cháu không hề liên hệ đến tất cả những chuyện này.” Cố Mạc tự trách nói.
“Ưng Mẫn thao túng hết thảy.” Tưởng phu nhân phẫn hận nói.
“Cháu vốn có thể ngăn cản, chỉ cần cháu phát hiện ra cô ấy có điểm không bình thường.” Giọng Cố Mạc run rẩy, mắt ướt sũng.
“Đều là số mệnh!” Tưởng phu nhân thở dài.
Ngày hôm sau, Chu Cầm nghe nói Tưởng phu nhân uống thuốc tự sát, lập tức cùng chồng đến bệnh viện.
“Khiết Nghi, sao cô lại nghĩ quẩn như vậy?” Câu đầu tiên Chu Cầm nói chính là trách cứ Tưởng phu nhân.
“Tôi cảm thấy hổ thẹn với Tiểu Mạc và Tiểu Nhiễm. Tiểu Nhiễm là vô tội, mà tội vẫn làm con bé tổn thương.” Tưởng phu nhân tự trách nói. “Cho dù tôi có chết cũng không bù đắp được những gì tôi gây ra.”
“Mọi người đều là bị hại. Tôi đã nghe Tiểu Mạc nói. Ưng Mẫn này thật sự ngoài sức tưởng tượng của chúng ta. Sao con bé có thể độc ác như vậy?” Chu Cầm thở dài.
“Vì Tưởng Bình, vì Y Nhiên cô cũng phải sống thật tốt.” Cố Hoài Lễ chân thành khuyên nhủ, “Tiểu Nhiễm không hận cô.”
“Là con bé khoan hồng độ lượng, tôi áy náy xấu hổ vô cùng.” Tưởng phu nhân ảo não nói.
“Ưng Mẫn thật đáng giận!” Chu Cầm tức đến nghiến chặt răng.
Nếu không phải vì Ưng Mẫn, bà đã sớm được bế cháu rồi.
Ưng Mẫn hại Cố Mạc mất đi tình yêu chân thành, đau khổ sâu sắc nhiều năm, chỉ có bà làm mẹ nên rõ ràng nhất.
May mắn nó gặp được Tiếu Nhiễm.
“Đều là do con bé tạo nghiệt, cô không cần tự trách nặng nề quá. Chúng ta là người một nhà.” Cố Hoài Lễ khuyên nhủ.