“Rốt cuộc về nhà rồi.” Phu nhân Tưởng dịu dàng cười nói.
“Về sau con không phải giao tiếp với bệnh viện nữa.” Tiếu Nhiễm thật cẩn thận đỡ phu nhân Tưởng, vui mừng cười nói.
“Uhm, không theo chân họ nữ.” Phu nhân Tưởng đồng ý gật đầu.
Cố Mạc đứng sau, nhàn nhạt cười.
Bác gái khỏi bệnh, anh và Tiếu Nhiễm quay lại.
Nhưu thế xem như đã viên mãn?
Y Nhiên ở trên trời nhìn thấy sẽ chúc phúc cho bọn họ chứ?
“Bác gái, cháu mời hai hộ lý đến chăm sóc bác. Nếu bác không thích thì bảo cháu.” Cố Mạc đi lên trước cười nói.
“Bác đã có thể hoạt động tự do, lại còn mời gì?” Phu nhân Tưởng nói: “Nhanh từ chối đi.”
“Bác vừa mới khỏi bệnh, còn cần người chăm sóc.” Cố Mạc lo lắng nói.
“Mẹ, để cho hộ lý chăm đi.” Tiếu Nhiễm làm nũng rúc đầu vào lòng bà nói.
Phu nhân Tưởng cưng chiều vuốt mặt Tiếu Nhiễm: “Mới vừa hồi phục mà đã bắt đầu nói chuyện thay nó rồi?”
“Mẹ nuôi!” Tiếu Nhiễm thẹn thùng chôn trong ngực bà.
Phu nhân Tưởng nở nụ cười: “Mẹ biết Cố Mạc đợi mẹ có bao nhiêu hiếu thuận. Đời này mẹ có thể có con rể nuôi như vậy cũng biết đủ rồi.”
Tiếu Nhiễm gắt gao ôm lấy phu nhân Tưởng, thiếu chút nữa rơi lệ.
Phu nhân Tưởng thật sự đồng ý tha thứ cho cô rồi sao?
Bà gọi Cố Mạc là con rể nuôi, là nói con gái nuôi như cô được ưng thuận rồi.
Cô muốn khóc, nhưng lại không muốn phá hoại bầu không khí này.
Cô chỉ có thể liều mạng chịu đựng.
“Tiếu Nhiễm, chuyện quá khứ chúng ta đều đã quên. Là Y Nhiên không có phúc phận.” Phu nhân Tưởng có chút buồn bã nói: “Mẹ vẫn không chịu tha thứ cho con chính là vì mẹ không có cách nào tiếp nhận chuyện Y Nhiên đã chết.”
“Mẹ nuôi!” Tiếu Nhiễm không nhịn được nữa, ôm phu nhân Tưởng khóc lớn: “Mẹ không có sai, con biết là sự tùy hứng của con đã tạo thành bi kịch, mẹ có thể khoan hồng độ lượng như thế, con thực sự cảm động. ba mẹ con đều đã mất, về sau mẹ chính là mẹ của con.”
“Được, con gái của mẹ.” Phu nhân Tưởng cảm động lần mò lưng cô.
Cố Mạc ngồi xuống bên cạnh Tiếu Nhiễm, trấn an nở nụ cười.
Trong lúc đó, ân oán giữa ba người cuối cùng cũng tiêu tan.
“Mẹ con nói mẹ mua đồ ăn sẽ tới đây, làm bánh chẻo rau hẹ cho mẹ.” Cố Mạc cười nói.
“Làm phiền bà ấy làm gì? Bà ấy bận rộn như thế.” Phu nhân Tưởng cười nói.
“Bà ấy nói đã nhiều ngày rồi không đến bệnh viện nói chuyện với mẹ, bà ấy cũng nhớ mẹ.” Tiếu Nhiễm trả lời thay Cố Mạc.
“Mẹ và bà ấy quen nhau hơn ba mươi năm, vẫn là tình chị em.” Phu nhân Tưởng khe khẽ thở dài: “Đáng tiếc, không thể thân càng thêm thân.”
Cố Mạc cầm tay Tiếu Nhiễm, trịnh trọng nhìn phu nhân Tưởng: “Hiện giờ con là con rể của mẹ, cũng coi như thân càng thêm thân.”
Phu nhân Tưởng nghe Cố Mạc nói, lập tức ném đi ưu thương, nở nụ cười nói: “Cũng thế.”
Chu Cầm cầm theo đồ ăn vào nhà: “Cố Mạc, giúp mẹ một chút.”
Cố Mạc nhanh chóng tới đón, tiếp nhận đồ trong tay mẹ: “Nhiều như thế, sao không gọi bảo con ra ngoài đỡ cho?”
“Mẹ tưởng có thể cầm được, xem ra mình già rồi.” Chu Cầm cười nói.
Phu nhân Tưởng kéo Chu Cầm ngồi xuống: “Cậu đâu có già, ngay một cái nếp nhăn cũng không có.”
Chu Cầm nói với phu nhân Tưởng: “Đều là bà già rồi.”
“Gioongs nhau.” Phu nhân Tưởng nở nụ cười.
“Nháy mắt một cái con đều lớn cả rồi, chúng ta cũng già rồi.” Chu Cầm kiêu ngạo mà nhìn thoáng qua con trai, trong mắt đều là tình thương của mẹ. [Thêm "Gác Sách" khi tìm truyện để đọc bản ít lỗi chính tả hơn bạn nhé <3]
Cố Mạc đặt đồ đạc vào trong bếp, nhân tiện gọi điện thoại cho Lynda: “Peter đã đến, được, lát nữa tôi qua.”