Tiếu Bằng Trình lấy từ trong túi áo ra một tờ thỏa thuận ly hôn đưa đến trước mặt Dương Nguyệt Quyên: "Đoán chừng tờ thỏa thuận li hôn năm ngoái bà đã xé rồi. Đơn tôi đã ký rồi!"
"Ba! Xin ba, đừng ly hôn với mẹ!" Tiếu Lạc sợ hãi quỳ đến trước mặt Tiếu Bằng Trình. "Con và mẹ chỉ có một mình ba. Nếu ba không cần hai mẹ con con nữa thì hai mẹ con con không có người thân nữa!"
"Hiện tại, hai người mới nhớ đến tôi là chỗ dựa sao? Lúc gây tổn thương cho Tiểu Nhiễm, hai người không nghĩ chứ?" Tiếu Bằng Trình lạnh lùng chất vất.
"Mẹ con con không hề muốn hại chị đâu. Mẹ chị thích săn thú nên mới mua súng....." Tiếu Lạc vội vàng thanh minh. "Nhưng ai có thể đoán được chị lại đột nhiên xuất hiện trong tầm ngắm của mẹ chứ? Lúc đó mẹ con con cũng bị dọa sợ!"
Dù sao vừa rồi hai mẹ con họ không thừa nhận cái gì cả.
Nếu đã không thừa nhận thì sao ba có thể đuổi hai mẹ con họ ra ngoài chứ?
"Mày nói dối hết lần này đến lần khác. Tiếu Lạc, mày học ai vậy hả?" Tiếu Bằng Trình chấn kinh nhìn Tiếu Lạc.
Đây là con gái ông sao?
Tiếu Lạc từ nhỏ đã ngoan ngoãn đây sao?
Hóa ra tất cả sự nhu thuận của con bé đều là ngụy trang.
Cho nên nó mới có thể cùng Nguyệt Quyên làm nhiều việc ác như vậy.
"Đương nhiên là học theo dì rồi!" Tiếu Nhiễm thấy Tiếu Lạc không trả lời, mỉa mai nói thêm: "Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng. Con của chuột cũng chỉ đào tường thôi!"
"Ba! Sau này, con và mẹ sẽ tử tế. Van cầu ba đừng ly hôn với mẹ!" Tiếu Lạc ôm đùi Tiếu Bằng Trình.
Cô ta không muốn bị đuổi khỏi nhà.
Nếu rời khỏi Tiếu gia, cô ta sẽ không còn là đại tiểu thư nữa.
Cô ta sẽ bị những học sinh khác chê cười.
Cô ta không muốn!
"Chuyện của người lớn, trẻ con không được chen vào!" Tiếu Bằng Trình dùng sức gạt tay Tiếu Lạc ra, lạnh lùng nhìn Dương Nguyệt Quyên, "Ký tên đi!"
"Tiếu Bằng Trình, ông đừng mơ tưởng.....vứt bỏ tôi! Tôi là.....Tiếu phu nhân.....Cả đời này đều là Tiếu phu nhân..... " Dương Nguyệt Quyên yếu ớt dựa vào ghế sô pha, kiên định nói.
"Nếu bà không ký thì chúng ta theo trình tự pháp luật!" Tiếu Bằng Trình hoàn toàn không cho Dương Nguyệt Quyên chút thể diện, "Ngoan ngoãn ký tên đi thì tôi còn cho mẹ con bà một căn nhà để có chỗ dung thân. Nếu không ký thì chờ bị đuổi ra ngoài đi!"
Tiếu Nhiễm nghe thấy ba nọi vậy, lập tức giơ ngón cái lên, luôn miệng khen: "Hay! Hay! Hay!"
Cô đã qua cái tuổi phản đối ba kết hồn rồi. Nhưng cô thật sự vui vẻ khi ba và Dương Nguyệt Quyên ly hôn. Người đàn bà này quả thật không xứng với vị trí ‘Tiếu phu nhân!’. Khi ba ly hôn, cô sẽ tìm cho ba một người phụ nữ tốt hơn.
"Không ký! Chúng ta, sẽ chống mắt nhìn xem.....ông đuổi tôi ra ngoài bằng cách nào!" Dương Nguyệt Quyên đau đớn cắn răng.
"Có khí phách!" Cố Mạc lạnh lùng nhìn Dương Nguyệt Quyên, chậm rãi thêm vào: "Không cần bà phải lo, ba vợ sẽ không có vấn đề!"
"Chỉ có một kêt quả, vấn đề là thời gian mà thôi!" Tiếu Bằng Trình gật đầu, thản nhiên nói.
Đối với sự hiểu biết của ông với Dương Nguyệt Quyên, ông đã chuẩn bị tâm lý bà ta sẽ không ký tên rồi.
Muốn ly hôn thì phải dựa vào pháp luật nhưng ly thân thì không sao.Bạn nào muốn đọc full liên hệ: [email protected]
"Đúng! Ba mới có 41 tuổi hoa, đúng vào giai đoạn hấp dẫn nhất đó. Nhưng mà bà Dương à, bà xác định thêm hai năm nữa thì có thể gả được cho người đàn ông khác sao?" Ánh mắt Cố Mạc nhìn sang Dương Nguyệt Quyên, trào phúng cười hỏi.
Khuôn mặt quyến rũ của Dương Nguyệt Quyên trở nên vặn vẹo vì phẫn nộ: "Thà phá bỏ một ngôi miếu chứ không phá bỏ một cuộc hôn nhân! Cố Mạc, cậu chờ chịu báo ứng đi!"
"Bị đuổi khỏi nhà chính là báo ứng của bà! Tôi sẽ sống tốt. Không tin? Chúng ta cược đi!" Cố Mạc cười tà mị.