Mục lục
Truyện: Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều - Tác giả: Tứ Thục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 69: Em nhặt được tốt

Editor: Xẩm Xẩm

Nghe tiếng bước chân Cố Tương rời đi, Tiếu Nhiễm ở trong lòng anh ngẩng đầu: “Chú à, chúng ta nhanh xuống lầu đi!”


Cố Mạc thô cổ họng nói: “Không được nhúc nhích”

Tiếu Nhiễm không hiểu nháy mắt, người hơi quẩy một cái.

Cố Mạc khoát cằm lên đỉnh đầu của cô, dùng lực hít sâu, trên người anh có một loại hương vị trí mạng, từ trong hơi thở nóng bỏng của anh phả lên mặt Tiếu Nhiễm, mỗi lần cô hô hấp đều cảm thấy giống như hít thuốc phiện.

Ước chừng qua mấy phút đồng hồ sau, rốt cuộc Cố Mạc mới buông cô ra, tay ôm nhẹ cô lên, nhẹ nhàng đặt lên mặt đất.

“Chú à, xuống lầu sao?” Tiếu Nhiễm nhìn thoáng qua áo sơ mi trên người mình đã bị làm nhăn, khó xử hỏi han. Cả người cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, như vậy mà xuống lầu, người nhà anh thấy sẽ nghĩ cô thế nào? Mà còn là áo sơ mi....

Cố Mạc không nhìn cô, lập tức đi đến tủ quần áo, lấy ra một chiếc quần dài: “Mặc vào.”

Tiếu Nhiễm khẩn trương nghe lời anh mặc quần vào, kết quả lại nhận ra chân mình quá ngắn, quần của anh ở trên chân cô, nghiễm nhiên giống như Aladdin vậy: “Chú à, chân anh tới cùng là dài bao nhiêu?”

Cố Mạc đắc ý cười cúi đầu, xắn ống quần cho cô lên.

Tiếu Nhiễm cúi đầu, nhìn dáng vẻ của anh, đột nhiên có chút cảm động.

Cố Mạc đứng lên, dắt tay cô, mang cô xuống lầu. Tuy cả hành trình đều không nói một câu, Tiếu Nhiễm lại cảm thấy được trong lòng vô cùng ấm áp, giống như có dòng nước nóng chảy vào trong tim, sưởi ấm linh hồn cô độc của cô.

Sau khi cô bị người thân bán đứng, Thượng đế lại đưa cho cô một Cố Mạc.

Đây là may mắn của cô.

Chỉ là anh không hề yêu cô, mà còn có thể vĩnh viễn sẽ không yêu cô.

Tiếu Nhiễm đột nhiên cảm thấy ê ẩm trong lòng, chua chát nghĩ, có một loại đau khổ không cách nào diễn tả được.

Cố Tương đang ngồi ở trên ghế sofa ăn cháo, nhìn thấy bọn họ nắm tay đi xuống, lập tức cười trên chọc: “Anh cả, rốt cuộc anh cũng xuống đến nơi?”

Cố Mạc nhíu mày, trừng mắt nhìn Cố Tương một cái.

Nếu không phải cô, vừa rồi anh đã không đụng chạm Tiếu Nhiễm, hiện tại anh đang rất kiềm chế, đều là nha đầu này làm hại, vậy mà cô còn mang vẻ mặt cười vô tội trêu chọc anh.


Tiếu Nhiễm cúi đầu, đứng đằng sau anh, cảm giác mọi người đều đổ dồn ánh mắt lên người mình, ngoại trừ xấu hổ ra thì còn thấy túng quẫn. Bọn họ nhất định đang nghĩ rằng cô và Cố Mạc ở trong phòng làm gì đó suốt hai tiếng đi? Tuy bọn họ quả thật đã xảy ra chuyện lau súng cướp cò.


Bà nội Cố vẫy tay với Tiếu Nhiễm: “Nha đầu, qua đây.”


“Bà nội.” Tiếu Nhiễm nhìn bà cười hiền lành, buông tay anh ra đi lên trước.


“Thật sự rất đáng yêu. Cố Mạc, cháu nhặt được bảo bối rồi.” Bà nội Cố nắm tay cô, nói với cháu trai mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK