Cố Mạc thấy Tiếu Nhiễm mặc một bộ đồ thể thao bó sát để lộ eo nhỏ, khuôn mặt lập tức đen lại. Mấy một chiếc khăn lông lớn đuổi theo, phủ lên người cô.
"Chú à, em muốn tập thể dục mà!" Tiếu Nhiễm cười, lườm anh bất mãn kháng nghị.
"Khoác lên!" Cố Mạc nói xong, dẫn Tiếu Nhiễm đến một máy chạy bộ, khởi động máy xong, nói với cô: "Để tiện lau mồ hôi!"
Tiếu Nhiễm vừa đi bộ trên máy vừa cười nghịch ngợm: "Chú à, đây thật sự là để tiện lau mồ hôi sao?"
"Anh cũng có!" Cố Mạc xấu hổ, hai tay giữ khăn mặt trên trên cổ nói.
"Cái khăn anh dùng mới được gọi là khăn mặt lau mồ hôi, còn cái của em chẳng khác gì áo choàng cả!" Tiếu Nhiễm chỉ chiếc khăn lông lớn đang khoác trên người, cười khoa trương.
"Có thể lau mồ hôi đều gọi là khăn mặt!" Cố Mạc nói xong, tăng tốc độ máy chạy lên nấc lớn nhất, bắt đầu chạy.
Có người thấy dáng vẻ hoàn mỹ của Tiếu Nhiễm, lập tức huýt sáo đi tới: "Cô em xinh đẹp, trưa nay có thể hẹn em không?"
Tiếu Nhiễm thấy vẻ mặt đen xì của Cố Mạc, nghịch ngợm chỉ sang Cố Mạc, cười trả lời: "Chú à, chú phải hỏi ông xã cháu đi đã!"
Đối phương vừa nghe thấy người đàn ông cơ bắp bên cạnh là ông xã của cô gái xinh đẹp, khuôn mặt xám xịt bỏ đi.
"Đúng là đồ nhát gan!" Tiếu Nhiễm cười nói.
Cố Mạc vừa chạy chậm lại vừa lạnh mặt liếc nhìn Tiếu Nhiễm một cái: "Người không sợ anh, còn chưa sinh ra đâu!"
"Chú à, anh quá kiêu căng rồi!" Tiếu Nhiễm giơ nắm đấm lên, nghịch ngợm nói.
"Tập trung chạy đi, đừng để bị ngã!" Cố Mạc thấy Tiếu Nhiễm vì nghịch ngợm thiếu chút nữa ngã, lập tức nghiêm mặt dặn dò.
Tiếu Nhiễm làm nũng kháng nghị: "Chú à, anh chưa đồng ý với em!"
"Em có ý kiến?" Cố mạc lạnh lùng liếc mắt nhìn Tiếu Nhiễm một cái.
"Cố Mạc, em nghĩ anh nên đeo kính đi!" Tiếu Nhiễm cười trêu chọc.
"Có phải tốc độ của em quá chậm hay không?" Cố Mạc lạnh lùng liếc mắt nhìn Tiếu Nhiễm một cái.
"Chạy nhanh hơn nữa em sẽ đau!" Tiếu Nhiễm ném cho Cố Mạc một cái nhìn ‘là do anh đấy’.
"Vẫn rất đau sao?" Cố Mạc đột nhiên dừng máy chạy, nhảy xuống, đến bên cạnh máy chạy của cô, dừng máy lại.
Tiếu Nhiễm mệt đến mức bám vào máy chạy bộ, thở phì phò: "Em giống như già quá rồi ý!"
"Là hai ngày nay thể lực em cạn kiệt. Ra kia ngồi nghỉ ngơi đi! Chờ anh tập xong sẽ dẫn em đi tắm suối nước nóng!" Cố Mạc nhàn nhạt ra lệnh.
Tiếu Nhiễm ngồi ở một bên, nhìn Cố Mạc tập tất cả dụng cụ trong phòng tập một lần, cả người đầy mồ hôi nhưng tinh thần cực kỳ phấn chấn khiến Tiếu Nhiễm cảm thấy khó có thể tin được. Sức khỏe của Cố Mạc thật sự là kinh người.
Cố Mạc lấy khăn lau mồ hôi, nhìn Tiếu Nhiễm: "Có thấy chán hay không?"
Tiếu Nhiễm cười lắc đầu: "Có thể nhìn một anh chàng đẹp trai, cơ bắp thì không hề nhàm chán!"
Vẻ mặt Cố Mạc thỏa mãn cười, nhéo má Tiếu Nhiễm: "Đồ mê trai!"
"Em mê ông xã em mà!" Tiếu Nhiễm cười trả lời!
Ngay lúc hai người bọn họ cực kỳ thân thiết thì một giọng nói quen thuộc vang lên.
"Cô đến thành phố A từ lúc nào?" Nhìn thấy Lục An Ninh, Cố Mạc có chút khó hiểu.
"Ba ngày trước, đến tham dự một buổi hổi thảo nghiên cứu y học! Không ngờ đến đây lại gặp được anh!" Lục An Ninh kích động cười nói.
Tiếu Nhiễm thấy ánh mắt Lục An Ninh nhìn Cố Mạc chằm chằm, bất mãn dùng sức ho khan một tiếng: "Dì Lục, đã lâu không gặp!"
Lúc này Lục An Ninh mới chú ý tới sự tồn tại của Tiếu Nhiễm: "Đã lâu không gặp! Cháu vẫn không thay đổi!"
"Tại sao cháu phải thay đổi chứ? Tuổi trẻ thật tốt mà!" Tiếu Nhiễm đi đến bên cạnh Cố Mạc, dùng sức ôm cánh tay anh.