Cố Tương đỗ xe trước cửa biệt thự, đẩy cửa xuống. Không ngờ mới đi được hai bước, chân đã lảo đảo.
Cố Mạc lập tức vươn tay ôm lấy eo chị.
"Tiểu Tương, sao vậy?" Cố Mạc lo lắng hỏi.
"Không có việc gì. Chắc là do uống nhiều thôi!" Cố Tương lắc đầu, đẩy Cố Mạc ra, đi vào biệt thự.
Tiếu Nhiễm đứng bên cạnh Cố Mạc, nghi hoặc nhìn Cố Tương: "Cố Mạc, chị Cố Tương có gì đó lạ lắm!"
"Có lẽ là do uống nhiều thôi!" Cố Mạc mím môi, trầm mặc.
Đêm nay Cố Tương gặp ai.
"Xem ra bia và cocktail đều có tác dụng chậm!" Tiếu Nhiễm nhớ rõ tối nay Cố Tương có uống vài ly cocktail.
"Mau vào nhà thôi! Bên ngoài càng lúc càng lạnh!" Cố Mạc nắm lấy tay Tiếu Nhiễm, đi vào trong nhà.
Tiếu Nhiễm tắm rửa xong đi ra ngoài thấy Cố Mạc đang xoa bóp chân. Cô đau lòng, ngồi xổm trước mặt anh. "Vẫn còn hơi sưng. Cố Mạc, rất đau đúng không?"
"Một chút đau đớn này có là gì so với em chứ?" Cố Mạc kéo Tiếu Nhiễm vào trong lòng, ôm chặt lấy cô, "Thật xin lỗi, không bảo vệ em tốt!
"Không trách anh được! Đều là do Dương Nguyệt Quyên hại!" Tiếu Nhiễm nằm trong lòng Cố Mạc lắc đầu.
Cho tới giờ, cô không hề trách Cố Mạc. Anh đối với cô rất tốt. Lúc gặp gấu, anh thậm chí còn muốn ở lại với nó để cô chạy trốn một mình. Một Cố Mạc trọng tình trọng nghĩa như vậy sao cô không cảm động chứ?
Hiện tại, cô chỉ hận mẹ con Dương Nguyệt Quyên mà thôi.
Là mẹ con họ đã phá hoại cuộc sống, gia đình của hai cha con cô, hại chết ông ngoại, hại cô mất đi bé con.
Những thứ này, cô sẽ đòi lại mẹ con họ từng chút từng chút một.
"Anh đã báo người đi bắt mẹ con họ!" Giọng Cố Mạc khàn khàn nói.
"Bắt?" Tiếu Nhiễm kinh ngạc ngẩng đầu.
"Mẹ con họ chạy trốn tới Paris! Cho rằng trốn mấy ngày sẽ không sao. Anh sẽ không để mẹ con họ nhởn nhơ đâu!" Cố Mạc thành thật nói.
Tiếu Nhiễm nghe xong, lập tức vui vẻ nâng mặt Cố Mạc lên, cảm động hôn anh: "Cố Mạc, cảm ơn anh!"
"Anh đang báo thù cho bé con của chúng ta! Không cần cảm ơn anh!" Cố Mạc xoa đầu Tiếu Nhiễm, cười nói.
"Ừm!" Tiếu Nhiễm rúc vào trong lòng Cố Mạc, cầm bàn tay to lớn của anh.
"Ngủ đi!" Cố Mạc lấy chăn, ôm Tiếu Nhiễm nằm xuống.
Tiếng pháo hoa đêm giao thừa vang lên liên tiếp nhưng trong lòng họ rất yên tĩnh.
Có lẽ vì trong lòng có yêu, bọn họ chỉ muốn nằm ôm nhau, yên lặng nghe tiếng tim đập.
Khi ngoài cửa sổ xuất hiện ánh dương, Tiếu Nhiễm mới mơ màng đi vào giấc ngủ ở trong lòng Cố Mạc.
Nhìn thấy Tiếu Nhiễm ngủ, Cố Mạc khẽ hôn lên trán cô một cái rồi mới nhắm mắt lại.
Vừa chuẩn bị ngủ, anh cảm thấy di động rung lên. Lây điện thoại, để lên tai, ấn nút nghe.
Giờ này gọi điện thoại cho anh chắc là có việc gấp. Không có khả năng hơn nửa đêm lại có người gọi điện chúc tết.
"Tôi là Cố Mạc!" Mắt cũng không thèm mở, anh lập tức nói.
"Cố Mạc, là em! Ứng Mẫn. Rốt cuộc anh cũng nghe điện thoại của em rồi!"
Ứng Mẫn kích động khóc lên vang bên tai Cố Mạc khiến cho anh chau mày lại.
Cố Mạc buông Tiếu Nhiễm ra, đi đến bên cửa sổ sát đất, nhỏ giọng lạnh lùng hỏi: "Có chuyện gì sao?"
"Cố Mạc, em muốn nói tiếng cảm ơn với anh. Nhưng mà lần nào gọi điện cho anh không liên lạc được thì từ chối không tiếp. Cố Mạc, có phải em khiến anh khó xử không? Nếu vậy thì anh không cần giúp em nữa. Hiện tại em đã từ chức ở nhà, cũng cảm thấy thoải mái. Nói không chừng em có thể một công việc khác có tiền đồ hơn làm bác sĩ giống anh vậy!" Ứng Mẫn cảm kích nói.
"Nếu đã nói giúp thì tôi nhất định sẽ giúp em. Thôi, muộn rồi, bà xã tôi ngủ rồi, tôi không muốn làm cô ấy tỉnh!" Cố Mạc nói xong, ngắt điện thoại. Ứng Mẫn lại nhắc nhở anh vì ngón tay bị thương nên không thể không từ bỏ công việc bác sĩ. Rốt cuộc cô ta vô ý hay cố ý đây?