Ba người ăn một bữa cơm gia đình ấm áp, khi về đến nhà đã là hơn 2 giờ.
Cố Mạc nhìn Tiếu Nhiễm, quan tâm hỏi han: "Nha đầu, lát nữa anh có một cuộc gặp với đồng nghiệp.Em muốn đi cùng anh, hay là ở nhà cũng ba vợ?"
"Họp mặt bạn đồng nghiệp? Bệnh viện XX?" Tiếu Nhiễm lập tức lo lắng trong lòng.
"Ừ. Hàng năm đều phải tụ họp một lần.Theo lẽ thường." Cố Mạc không thể nề hà gì nhún vai."Kỳ thật hiện tại anh muốn ở nhà với em hơn."
"Ứng Mẫn có đi không?" Tiếu Nhiễm quan tâm hỏi.
Tuy Ứng Mẫn không phải là người xấu, nhưng đối với Ứng Mẫn cô vẫn luôn có chút cảnh giác.
"Năm nào cô ấy cũng tham gia.Nhưng tình huống năm nay của cô ấy có chút đặc biệt." Cố Mạc mím môi mỏng, suy nghĩ sâu xa một hồi."Anh cũng không xác định..."
"Vậy em đi cùng anh." Tiếu Nhiễm lập tức đứng lên, duỗi tay nắm lấy bàn tay to của anh.
"Vậy em bồi ba một lát.Chúng ta tới muộn một chút cũng không sao." Cố Mạc lại kéo Tiếu Nhiễm ngồi lại trên ghế sofa.
"Hai đứa có việc thì đi đi. Ba không sao." Tiếu Bằng Trình mặc dù có chút không nỡ, nhưng vẫn rộng rãi nói.
"Trước kia cứ đúng giờ đến họp mặt là vì con không có vẫn vương gì. Hiện tại đã không giống rồi, " Cố Mạc ôm lấy bả vai Tiếu Nhiễm, sủng nịch cười nói, " Anh bây giờ đã có vợ rồi."
"Chú, anh còn biết sao? Em còn tưởng rằng tâm anh bây giờ đang ở buổi họp mặt chứ." Tiếu Nhiễm nghịch ngợm cau mũi.
"Em ở đâu trái tim anh liền ở đấy." Cố Mạc xoa xoa mái tóc của Tiếu nhiễm, thâm tình nói.
Nghe được lời Cố Mạc nói, trong lòng Tiếu Nhiễm tràn đầy ngọt ngào, hạnh phúc.
Tiếu Bằng Trình cười hề hề nói: "Nhìn thấy hai đứa ân ái như vậy, tâm sự của ba cuối cùng cũng buông xuống được rồi.”
"Ba, ba cũng phải sống thật tốt. Không thể lại để cho Dương Nguyệt Quyên phá hủy cuộc sống của chúng ta một lần nữa." Tiếu Nhiễm lo lắng nhìn ba nói.
Hôm nay nhìn biểu tình cùng lời nói của ba, cô có thể thấy rõ tự trách cùng hối hận trong lòng ba.
Cô hy vọng ba sẽ không bị Dương Nguyệt Quyên ảnh hưởng nữa, vui vẻ sống qua nửa đời còn lại.
"Được." Tiếu Bằng Trình lấy cờ nhảy từ dưới bàn trà ra, yêu chiều nói với Tiếu Nhiễm, "Tâm can bảo bối, bồi ba chơi cờ."
"Được ạ!Ba xem con sẽ thắng 10 ván cho coi!" Tiếu Nhiễm lập tức vung tay vung chân, hưng phấn ngồi xuống.
Ánh mắt Cố Mạc tràn đầy yêu thương nhìn Tiếu Nhiễm chơi cờ.
Lúc này Tiếu Nhiễm sinh động giống như ánh nến đang nhảy múa trong bóng đêm, đặc biệt hấp dẫn người khác.
"Ba, ba sao có thể thắng con?" Tiếu Nhiễm ảo não quyệt miệng nhỏ kháng nghị.
"Chơi lại! Ba lúc này nhất định sẽ thua!" Tiếu Bằng Trình cười thu lại quân cờ. Ông đột nhiên ngẩng đầu nhìn Cố Mạc:"Cố Mạc,con có muốn gia nhập không?"
"Con chưa từng chơi qua." Cố Mạc a lên một tiếng.
"Đây là trò chơi Tiểu Nhiễm thích chơi nhất. Con bé về sau sẽ ít bồi bên cạnh ba, con hẳn là nên học." Tiếu Bằng Trình cười nói.
"Khả năng của con có vẻ không tốt lắm." Cố Mạc cầm ghế ngồi xuống bên cạnh Tiếu Nhiễm. Số lần cùng Tiếu Nhiễm về nhà cũng không nhiều, nhưng quả thật mỗi lần về nhà đều thấy cô chơi cờ nhảy với ba vợ. Xem ra nếu anh học được cái này, thực sự có thể dỗ cô vui vẻ.
"Không sao. Như vậy mới tốt! Sau cùng em vẫn đứng thứ nhất." Tiếu Nhiễm nghịch ngợm cười nói.
"Em thực sự tự tin có thể thắng anh?" Có lẽ là do Tiếu Nhiễm khiêu khích gợi lên ý chí chiến đấu trong anh, anh lập tức vực tinh thần, gia nhập cuộc chiến.
Chém giết một đường, Cố Mạc cũng không giống như lời anh nói, bị giết đến không còn đường lui.
"Anh liền chịu thua đi!" Tiếu Nhiễm vui vẻ nở nụ cười.
Cô rốt cục cũng phát hiện ra mình có thể thắng anh được một việc.