Chỉ là vận mệnh?
Sau khi Vương Giai Tuệ rời đi, Tiếu Nhiễm mờ mịt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mẹ bị Dương Nguyệt Quyên làm cho tức chết, ông ngoại qua đời, ba bị hại, hai bé con đều không còn...
Từng ngươi thân bên cạnh cô đều rời đi, tất cả chỉ là vận mệnh?
Nước mắt không thể không rơi.
Nếu đây thật là vận mệnh, vậy thị cuộc đời cô cũng thật u ám.
Chỉ có rời đi mới có thể bỏ rơi đau khổ.
Nhưng cứ suy nghĩ đến việc phải rời khỏi Cố Mạc, tim cô giống như bị ai khoét mất.
Cả đời này, cô còn có thể yêu ai khác sao?
...
Sau khi Cố Mạc nhìn thấy Giai Tuệ xuất hiện, anh lập tức tới nghênh tiếp, lo lắng hỏi: "Giai Tuệ, như thế nào?"
Vương Giai Tuệ bi thương lắc đầu: "Không ổn."
Cố Mạc nắm chặt quả đấm, anh đang định xông vào xem Tiếu Nhiễm.
Vương Giai Tuệ lập tức vươn hai tay ra ngăn lại Cố Mạc: "Anh cả, Tiếu Nhiễm không muốn gắp anh đâu."
Cố Mạc nghe thấy lời Giai Tuệ nói, đành thống khổ xoay người, một quyền hướng tới vách tường.
"Xứng đáng!" Cố Nhiên ở một bên vô tình nói.
Cố Mạc nhắm mắt lại, một giọt nước mắt hối hận theo khóe mắt rơi xuống.
Anh xác thực rất xứng đáng!
Sau khi Tưởng phu nhân bị rơi xuống lầu, anh chính là bị lòng tự trách che mù mắt, anh chỉ biết trách chính mình, mà không có suy nghĩ sâu xa tới phản ứng của Tiếu Nhiễm.
Cô có thể nói bản thân mình đẩy Tưởng phu nhân xuống lầu, chỉ sợ là đều xuất phát từ sự áy náy mãnh liệt trong lòng.
Cô cảm thấy mình chính là người đã hại Tưởng phu nhân đi đến một bước cuối cùng- tự sát này đi?
Anh vậy mà ngu ngốc không có suy nghĩ đến điều này, quên mất chính cô vẫn luôn cảm thấy có lỗi với Tưởng gia.
Cho dù cô có tự sát cũng sẽ không bao giờ hại chết Tưởng phu nhân.
Đây mới chính là Tiếu Nhiễm mà anh quen biết.
Anh vậy mà lại không tin cô, còn đi tìm Ứng Mẫn chứng thực.
Nhớ tới phản ứng của Ứng Mẫn lúc đó, anh liền cảm thấy vô cùng phẫn nộ.
Anh vẫn coi cô ta như bạn tốt.
Nếu không phải Ứng Mẫn im lặng, anh cũng sẽ không quyết tuyệt định tội cho Tiếu Nhiễm.
Nhưng giờ thì anh có thể trách ai đây?
Là mắt anh bị mù.
"Anh cả, nếu em là Tiếu Nhiễm, em cũng sẽ không gặp anh. Một cô gái bị tổn thương, trong tim có bao nhiêu thống khổ? Huống chi cô ấy còn vừa mới để tang cha!" Vương Giai Tuệ không quá đồng ý nhìn Cố Mạc, "Anh không chỉ xóa đi đứa con của hai người, mà còn xóa luôn cả tình yêu mà Tiếu Nhiễm giành cho anh."
Cố Mạc không ngừng đấm vách tường, mặc cho trên tay đã rướm máu, các vết thương, trầy xước da đã chồng chất.
Anh biết Tiểu Nhiễm còn đau khổ hơn anh gấp bội.
"Nếu chị dâu nhỏ không yêu anh nữa, đây cũng là anh bị trừng phạt đúng tội mà thôi!Đàn ông ra tay đánh phụ nữ, chính là kẻ không đáng được tha thứ!" Cố Nhiên chính là nói trúng tim đen của Cố Mạc.
Anh vẫn cho rằng tình yêu của Cố Mạc giành cho Tiếu Nhiễm sẽ xóa tan đi mọi thù hận, không nghĩ tới cái chết của Tưởng phu nhân đã phá tan phần tình cảm này.
Là tình yêu của anh chưa đủ sâu?
Hay là ý thức trách nhiệm của anh quá mạnh mẽ?
Tưởng Y Nhiên chết đã khiến anh gánh trên vai quá nhiều gánh nặng, như vậy thật không ổn.
Tới khi nào thì bóng ma của Tưởng Y Nhiên mới ra khỏi trái tim anh đây?
Lúc này chỉ sợ là chị dâu nhỏ thật không dễ thuyết phục rồi.
Cố Mạc đột nhiên đập đầu vào tường, khóc rống lên.
Ạnh sợ hãi! Anh sợ sẽ mất đi Tiếu Nhiễm.
Cô là người anh yêu, là người anh có thể yêu, là người duy nhất anh yêu, mãi mãi là người anh yêu sâu đậm nhất.
Chính tay anh làm cô bị thương.
Tội của anh quả thực không đáng tha thứ!
Nhìn thấy Cố Mạc khóc, Vương Giai Tuệ cũng có chút thương cảm.
Người đàn ông bình tĩnh, ung dung như Cố Mạc, vậy mà sẽ vì Tiếu Nhiễm mà khóc lớn, không hề quan tâm đến hình tượng.
Đây chính là tình yêu đích thực đi?
Phần tình yêu này của anh có thể vượt qua được tình cảm mà anh giành cho Y Nhiên chứ?
Vương Giai Tuệ cắn môi: "Anh cả, nếu anh muốn chiếm lợi thế, vậy thị hãy trả lại trong sạch cho cô ấy đi."
"Anh tin không phải là cô ấy." Cố Mạc quay đầu lại, dùng ánh mắt đầy tơ máu nhìn thẳng vào Giai Tuệ.
"Vậy cũng không đủ. Anh tất phải điều tra rõ chân tướng, tìm ra nguyên nhân Tưởng phu nhân rơi xuống lầu. Có lẽ sẽ không phải là tự sát đơn giản như vậy. Có lẽ là có người muốn hại Tiếu Nhiễm?" Đôi mắt trong sáng, lanh lợi của Vương Giai Tuệ trực tiếp nhìn Cố Mạc.