Anh đắc ý chạy đến ngồi xuống bên cạnh cô, lấy qua phần của mình, một bên hỏi Tiếu Nhiễm"Nha đầu, ăn ngon chứ?"
"Tạm được." Tiếu Nhiễm đạm mạc nhìn lướt qua Cố Mạc, không chịu thừa nhận bữa sáng anh làm còn ngon hơn khách sạn 5 sao bên ngoài làm.
"Ngon thì ăn nhiều một chút." Cố Mạc cười nói.
"Em khi nào thì không dám ăn?" Trong miệng Tiếu Nhiễm đầy thức ăn, đảo cặp mắt trắng dã với Cố Mạc, hàm hồ không rõ nói.
"Tướng ăn của em." Cố Mạc lấy điện thoại di động ra, chụp lại dáng ăn của Tiếu Nhiễm, sau đó mang đến trước mặt cô, "Em xem."
Tiếu Nhiễm thấy bộ dáng lang thôn hổ yết của mình trong ảnh, liền tức giận chộp lấy điện thoại trên tay Cố Mạc.
Cố Mạc một bên cười, một bên lưu giữ bức ảnh thật tốt, hoàn toàn không có né tránh công kích của Tiếu Nhiễm.
"Anh xóa ngay ảnh chụp này đi!" Tiếu Nhiễm tức giận ra lệnh.
Tấm hình này xấu chết đi được, cô không chỉ như lang thôn hổ yết, mà còn lôi thôi lếch thếch, tóc tai thì như cỏ dại, mắt thì như gấu mèo.
"Không xóa!Thời điểm anh nhớ em sẽ lấy ra xem." Cố Mạc đút điện thoại vào trong túi, bắt đầu ăn cơm.
Tiếu Nhiễm bất mãn tiến đến bên cạnh Cố Mạc, tay mò và trong túi quần của anh lấy điện thoại: "Anh không xóa, tự em sẽ xóa!"
Thời điểm Cố Mạc né tránh, Tiếu Nhiễm liền nhào vào trong lòng anh.
Cô đột nhiên cảm thấy được nhiệt độ có chút biến hóa, cô lập tức đỏ mặt lui ra phía sau: "Cả đầu... Toàn tư tưởng xấu xa..."
Nhìn đến khuôn mặt Tiếu Nhiễm đỏ rực kiều diễm như ánh bình minh, ánh mắt Cố Mạc liền mê muội: "Ai bảo em dụ dỗ anh?"
"Em như thế nào lại thành câu dẫn anh rồi hả?" Tiếu Nhiễm bất mãn trừng mắt nhìn Cố Mạc.
Cố Mạc kéo Tiếu Nhiễm qua, một bên tay đặt tại nút thắt áo ngủ trước ngực cô, một bên thanh âm khàn khàn nói: "Không may dụ hoặc cũng có thể dẫn đến phạm tội chết người."
Tiếu Nhiễm lúc này mới phát hiện ra nút thắt trước ngực đã bị anh kéo xuống, từ vị trí của Cố Mạc nhìn thì cái gì cũng không bị bỏ sót.
Mặt cô lại càng trở nên diễm lệ hơn, giống như ánh mắt trờ ngày hè...
Cô bất an chớp chớp đôi mắt đẹp, bắt buộc chính mình phải trở lại bình thường.
"Em mới không cần đi dụ hoặc anh." Tiếu Nhiễm nói xong, liền ngồi trở lại vị trí của mình, tiếp tục bữa sáng."Cơm nước xong anh đưa em ra ngoài một chuyến." Cố Mạc thành thật nói.
"Không rảnh!" Tiếu Nhiễm không chút suy nghĩ, trực tiếp cự tuyệt.
Khi mà trong lòng anh vẫn còn một nửa cho Tưởng Y Nhiên cùng Tưởng phu nhân,cô sẽ không nghĩ đến việc hợp lại với anh.
"Là chuyện rất quan trọng." Cố Mạc trịnh trọng nói.
"Ăn cơm xong em muốn ngủ bù." Tiếu Nhiễm cúi đầu nói.
"Vậy anh cùng em ngủ." Cố Mạc lơ đểnh nói.
"Cút!" Tiếu Nhiễm đỏ mặt xấu hổ giận dữ rống to.
Cô đã tỏ ý cự tuyệt rõ ràng như vậy rồi, vậy mà anh còn...
"Anh chỉ nói là bồi anh ngủ thôi, không phải “ngủ” em." Cố Mạc vô tội bĩu môi, "Anh cũng một đêm không ngủ, bị cảm lạnh rồi."
"Xứng đáng!" Tiếu Nhiễm nhìn thoáng qua bộ dáng Cố Mạc râu ria xồm xàm, tâm lại mềm nhũn ra.
Hai người bọn họ đây là hành hạ lẫn nhau, hơn nữa còn hành hạ đến hứng trí bừng bừng.
Tiếu Nhiễm cúi đầu múc một thìa cháo, sau khi ăn xong liền đặt thìa xuống, nói: "Cửa lớn ở bên phải. Cứ tự nhiên."
Nói xong, Tiếu Nhiễm liền chạy lên lâu.
Cố Mạc khẩn trương nhét miếng sandwich còn đang ăn dở trong tay vào miệng, miệng cũng không kịp lâu liền chạy đuổi theo.
Tiếu Nhiễm vừa mới bước chân vào phòng, vẫn còn chưa kịp đóng cửa lại, đã bị Cố Mạc dùng chân ngăn cản.
"Anh như thế nào còn chưa đi?" Tiếu Nhiễm bất đắc dĩ trừng mắt nhìn Cố Mạc.
"Anh thực sự có chuyện quan trọng, tất phải cần em theo giúp. Nha đầu, anh chờ em ngủ đủ rồi sẽ cùng đi.”Cố Mạc chân thành nhìn Tiếu Nhiễm.
"Tất phải đi cùng?" Tiếu Nhiễm hỏi lại.
Chẳng lẽ lại là chuyện hợp nhất công ty?
Cô lui ra phía sau một bước, chỉ vào ghế sofa nói: "Anh ngủ trên sofa!"