Tiếu Nhiễm chạy lên lầu, đi vào nhà vệ sinh.
Ngồi chồm hổm trên mặt đất, cô cắn môi, áp lực khóc.
Tuy rằng không dám tranh gì với Tưởng Y Nhiên, nhưng cô vẫn sẽ ghen tỵ.
Cô cũng không phải người mà Cố Mạc yêu nhất!
“Nha đầu, mở cửa!” Cố Mạc vội vàng nói.
“Em đang tắm.” Tiếu Nhiễm lau nước mắt, cố gắng che dấu thương tâm nói.
“Đúng lúc anh cũng muốn tắm.” Cố Mạc lớn tiếng nói.
“Đợi em tắm xong.” Tiếu Nhiễm cũng không có mở cửa cho Cố mạc.
Anh đứng ngoài cửa, chống nạnh, bất đắc dĩ cắn môi mỏng.
Cô, ngay cả chuyện thân thiết với anh cũng không nguyện ý?
Cứ như thế cự tuyệt anh ở xa ngàn dặm!
Nghe được trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy ào ào, Cố Mạc phiền chán vò tóc.
Tìm không thấy cô thì trong lòng anh tràn ngập sợ hãi, e sợ sẽ gặp chuyện xấu.
Tìm được cô, sợ hãi trong lòng về Y Nhiên vẫn chưa tiêu, một loại cảm giác sợ hãi mất đi khiến cô nắm chặt anh, làm cho anh cũng sợ hãi.
Anh bất an đi qua đi lại ở cửa phòng tắm.
Đột nhiên cửa mở ra, Tiếu Nhiễm khoác áo tắm dài đi ra, nhìn thấy Cố Mạc, cô chính là vẻ mặt cười cười, quay về phòng ngủ.
Thấy Tiếu Nhiễm tính cứ để tóc ướt như vậy mà nằm xuống, Cố Mạc chạy nhanh qua, đặt cô ngồi trước bàn trang điểm: “Tóc ướt, chờ anh!”
Cố Mạc nói xong, bỏ chạy vào nhà vệ sinh, cầm máy sấy trở về, giúp Tiếu Nhiễm thổi tóc.”
Tiếu Nhiễm mở to mắt trống rỗng nhìn Cố Mạc.
Kỹ thuật sấy tóc của anh ngày càng điêu luyện.
Cố Mạc đặt máy sấy lên bàn trang điểm, ôm lấy Tiếu Nhiễm đặt lên giường, kéo chăn ra nhét cô vào trong: “Ngủ đi!”
Tiếu Nhiễm chỉ mờ mịt nhìn anh, chưa có trả lời.
Cố Mạc cắn môi mỏng, trong lòng tràn ngập cảm giác vô lực.
Vội vàng tắm rửa một cái, rồi ở về thì nhìn thấy Tiếu Nhiễm đưa lưng về phía mình, ngủ ở một bên giường, dường như đang phân rõ ranh tuyến với anh.
Anh kéo chăn ra, nằm đến bên cạnh cô, bá đạo kéo cô vào trong lòng.
Tiếu Nhiễm cứng ngắc cắn mu bàn tay, không để cho chính mình khóc thành tiếng.
Đau dạ dày!
Cô muốn chạy trốn!
Cô phát hiện cô đã yêu anh sâu đậm đến mức không lẫn một chút tạp chất!
“Nhất định là anh làm không tốt, nha đầu của anh không để ý đến anh. Anh làm sao bây giờ?” Cố Mạc dán lại sau gáy cô, âm thanh khàn khàn nói.
“Anh… suy nghĩ nhiều… ngủ đi…” Tiếu Nhiễm cố gắng làm cho âm thanh của mình nghe không ra được cảm xúc gì.
Cố Mạc thở dài.
Chỉ mong là anh suy nghĩ nhiều.
Nhưng là… làm sao có thể?
Cả một đêm, anh đều gắt gao ôm cô vào trong ngực, chỉ cần cô nhẹ nhàng vừa động, anh sẽ bừng tỉnh. Xác định cô vẫn còn ở trong lòng mình, anh mới an tâm nhắm mắt lại.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Cố Mạc phát hiện trong lòng trống trơn, cái gì cũng không có, lập tức cả kinh ngồi dậy.
“Nha đầu!” Xốc chăn lên nhảy xuống, đang muốn đi ra ngoài tìm kiếm, liền nhìn thấy Tiếu Nhiễm đi ra từ phòng tắm.
Tiếu Nhiễm nhìn thấy cả thân thể trần chuồng của anh, lập tức đỏ mặt xoay người, ra lệnh nói: “Mặc quần áo vào!”
Cố Mạc không quản chuyện không mặc quần áo, chạy tới ôm cổ cô: “Anh mơ thấy em không quan tâm anh! Nha đầu, đừng dọa anh!”
“Nếu em không cần anh, anh sẽ khổ sở chứ?” Tiếu Nhiễm ở trước ngực anh, âm thanh khàn khàn nói.
Cô không quay đầu lại, không nhìn được ánh mắt của anh, cho nên cũng không nhìn được thâm tình và sợ hãi trong mắt anh.
Sau một lúc lâu, Cố Mạc mới ngẩng đầu từ đầu vai của Tiếu Nhiễm, dùng sức xoay người cô lại, đặt tay cô ở lồng ngực của mình, hốc mắt đỏ lên nhìn mắt to của cô có chút sưng đỏ, trịnh trọng nói: “Không cho nói lời như thế, anh thật sự già đi, không thể chịu được dọa dẫm đâu, nếu em không quan tâm anh, anh không chỉ khổ sở, mà nơi này sẽ đau, rất đau!”